Chương trước
Chương sau
Đường Ẩn nghiên cứu bí thuật huyết tộc rất lâu, cảm thấy chỉ riêng chuyện này chỉ dựa vào mình thì không đủ nên còn cần tìm thêm người hỗ trợ.
Nói đến người nắm rõ bí thuật huyết tộc nhất, không phải là người sáng tạo ra bí thuật này mà là một vị công tước huyết tộc Hestia, vị công tước này là người thực hành tốt nhất bí thuật của huyết tộc do hắn ta dùng huyết khế nuôi quá nhiều người đẹp, sức mạnh suy giảm rất nhiều, từ cao thủ số một số hai biến thành... tép riu.
Đường Ẩn và vị công tước này có mấy phần nghiệt duyên, đương nhiên nghiệt duyên là lời đối phương nói còn Đường Ẩn đơn phương cảm thấy là nghiệp chướng.
Khi Đường Ẩn vừa xuất hiện, thật ra có rất nhiều người trong huyết tộc ở sau lưng không phục vị thân vương mới ra đời này nhưng Hestia lại ra sức dẹp nghị luận của mọi người tuyên bố thề chết đi theo Đường Ẩn, sẵn lòng đầu rơi máu chảy vì Đường Ẩn, lúc đó Đường Ẩn vẫn còn có một chút cảm động, cho đến khi Hestia thẹn thùng trèo lên giường của Đường Ẩn...
Nhưng Đường Ẩn không có hứng thú só sánh người yếu hơn mình mà cậu với vị công tước này không hiểu nhau.
Dù đều thích hút máu nhưng Đường Ẩn lại thích máu của kẻ mạnh còn công tước chỉ thích máu của người đẹp, loại người đẹp một trận gió có thể thổi ngã thở hổn hển ba lần, Hestia nuôi một đống nên mùi vị máu rất nhạt nhẽo đến mức không tìm thấy năng lượng nào, Hestia hoàn toàn nhìn mặt uống máu, mặt đẹp thì máu có khó uống thì hắn ta đều có thể nhéo lỗ mũi uống hết.
Cuối cùng Đường Ẩn đe dọa công tước bằng cách giả vờ xấu xí, mỗi lần Hestia vừa leo lên giường thì Đường Ẩn sẽ ném mấy thứ kỳ quái giày vò lên mặt mình, chẳng hạn như cạo trọc đầu, cạo lông mày, dán râu quai nón, sau khi Hestia nhìn thấy thì vô cùng đau đớn, biểu cảm lộ ra so với bị Đường Ẩn đánh còn muốn đau đớn hơn, sau này Hestia sợ Đường Ẩn lại giày vò mặt mình nên miễn cưỡng tránh xa Đường Ẩn, sau đó nuôi một đống thế thân của Đường Ẩn trong lâu đài cổ của mình.
Đôi mắt tương tự, mũi tương tự, thân hình tương tự những thứ này đều có thể hiểu, hắn ta còn đặc biệt nuôi một người có giọng điệu chửi như Đường Ẩn, mỗi ngày tìm chửi.
Đường Ẩn đã lâu không liên lạc với Hestia rồi, cậu nghĩ tới đây liền mở quang não ra, chuẩn bị liên lạc với Hestia một hồi, trong quá trình tìm kiếm người trong danh sách, cậu phát hiện có rất nhiều người gửi tin nhắn cho mình, tin nhắn lâu nhất chưa đọc đã có trăm năm rồi nên cũng không biết người gửi tin nhắn còn sống hay không.
Bình thường Đường Ẩn không sử dụng quang não mà người trẻ tuổi thích dùng, cộng thêm huyết tộc ngủ một giấc có thể dài đến trăm năm, tin nhắn trở về không kịp trở về lại chuyện bình thường.
Đường Ẩn nhìn lướt qua tin nhắn chưa đọc.
[Hoa mặt trăng trong khu rừng cổ tích đang nở, rất đẹp (hình ảnh.jpg]
[Tôi dùng lông rụng của tôi chọc len con hổ có giống dáng vẻ lúc trước cậu cứu tôi hay không (hình ảnh.jpg]
...
[Hôm nay tôi viết một bài hát mới, tôi có thể hát cho cậu nghe được không?]
Đây là tin nhắn Yuanna gửi.
Đường Ẩn đang bận lập huyết khế, cậu mở số của Hestia ra, ghê thật, mới nhấn mở đã bị choáng ngợp bởi hàng ngàn tin nhắn chưa đọc trong một lúc, sơ sơ là rời xa ngài thân vương ngày đầu tiên, nhớ cậu, ngày thứ hai rời xa ngài thân vương, nhớ cậu nhớ cậu... Rời xa ngài thân vương ngày thứ N, nhớ cậu *N.
Khóe miệng Đường Ẩn hơi run rẩy, cậu thử gửi tới một tin nhắn: [Có rảnh không?]
Hestia: [!!!!!?!!!!!!]
Hestia: [Tôi có phải bị hoa mắt không!!! Ngài thân vương!!! (Chu choa mẹ ơi thật không thể tin được.jpg) đang rảnh! Đương nhiên là rảnh rồi! Tôi có thể cho ngài chơi bất cứ lúc nào!!!]
Đường Ẩn: "..."
Hestia: [Đối phương vừa thu hồi một tin nhắn]
Hestia: [Tôi xin lỗi, vừa nãy là con mèo của tôi gửi tin nhắn, xin hỏi ngài thân vương tìm tôi có chuyện gì không?]
Đường Ẩn nói ngay vào điểm chính: [Tôi muốn nói chuyện với anh về chuyện của huyết khế.]
Hestia: [Được, tôi sẽ dọn giường chiếu để đón ngài, biết gì thì nói nấy.]
Sau khi quyết định hành trình với Hestia, Đường Ẩn không định khởi hành một mình, bởi vì Lục Tước tuyệt đối không thể ở trong lâu đài một mình, lỡ như Lục Tước chạy trốn, Đường Ẩn đi chỗ nào tìm một Lục Tước khác đây.
Nếu muốn đưa Lục Tước đi cùng, tốt nhất không nên sử dụng phương tiện giao thông như phi thuyền xe bay, nếu không Đường Ẩn lo lắng Lục Tước có thể tháo dỡ phi thuyền mà chạy mất.
Suy nghĩ xong, Đường Ẩn bước đến góc Lục Tước đang đọc sách: "Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, không bằng chúng ta đi dạo một chuyến đi."
Lục Tước: "?"
Đường Ẩn rút quyển sách trong tay Lục Tước ra, sau đó nắm lấy tay Lục Tước, sau khi Lục Tước có sức mạnh sấm sét ở kiếp trước, dường như trong quá trình thức tỉnh đã xảy ra vấn đề gì đó, bàn tay sẽ vô tình rò rỉ sấm sét nên Lục Tước luôn đeo găng tay.
Bây giờ Lục Tước vẫn chưa thức tỉnh sức mạnh sấm sét, Đường Ẩn có thể nắm hai tay mà không có thứ gì ngăn cản, Đường Ẩn nắm chặt tay Lục Tước, cảm thấy dường như quá dễ dàng thế mà tại sao kiếp trước lại nắm không được, luôn khó chịu suy nghĩ thì bây giờ không hiểu tại sao rốt cuộc cũng đã có được niềm vui của thành tựu.
Đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt có hơi không được tự nhiên của Lục Tước, Đường Ẩn càng vui vẻ hơn.
"Đi thôi, tôi mang anh bay."
Một đôi cánh khổng lồ tối đen như mực vươn ra từ phía sau Đường Ẩn với khí thế uy nghiêm, mép cánh toát ra ánh sáng đen lờ mờ, cậu là thế hệ thứ ba của thân vương huyết tộc, kích thước và vẻ đẹp của đôi cánh đều hàng đầu, bóng đen bao trùm lấy Lục Tước, giữa đôi cánh vỗ về, Đường Ẩn dễ dàng đưa Lực Tước ra khỏi lâu đài cổ.
Dù con người có thể điều khiển cơ giáp bay trong khoảng cách ngắn nhưng loại cảm giác này vẫn khác với cảm giác huyết tộc.
Gió đêm thổi bay mái tóc đen của Đường Ẩn, khi đôi cánh to lớn vỗ xuống thì những chấm sáng đen sẽ tràn ra giống như yêu tinh trong đêm đen múa xung quanh hắn, Đường Ẩn quay đầu lại nhìn Lục Tước ở bên cạnh liền phát hiện ra Lục Tước đang nhìn cánh của cậu.
Kiếp trước ở giai đoạn sau thì Lục Tước đã chế tạo đôi cánh cơ khí cho chính mình, màu trắng bạc, sáu cánh và khả năng cảm giác cơ khí tuyệt đối cho phép Lục Tước điều khiển hoàn hảo cặp cánh cơ khí, bất cứ khi nào hắn giang rộng đôi cánh của mình và xuất hiện đều trông giống như thần thần phán xét trong thần thoại.
Đôi cánh cơ khí của Lục Tước rất đẹp, mặc dù chúng đều được làm bằng kim loại nhưng mỗi chiếc lông đều được điêu khắc đến sinh động như thật, ngược lại với đôi cánh to lớn và trụi lủi không có gì đáng xem của Đường Ẩn, dẫn đến Đường Ẩn sau này đều không thích lộ cánh trước mặt Lục Tước.
Bây giờ thừa dịp Lục Tước vẫn chưa tạo ra đôi cánh cơ khí của mình, Đường Ẩn quyết định thể hiện trước mặt Lục Tước trước: "Nhìn có đẹp không?"
Ánh mắt Lục Tước từ đôi cánh nhìn xuống khuôn mặt của cậu, hắn im lặng một lát rồi khẽ gật đầu, sau đó cầm thật chặt tay Đường Ẩn, nếu ở độ cao này Đường Ẩn lựa chọn buông tay, hắn té xuống ngoài thịt nát xương tan ra thì hắn cũng không nghĩ ra kiểu chết nào khác, dù Đường Ẩn mang hắn bay bằng cách bao bọc hắn trong sức mạnh bóng tối nhưng nếu như Đường Ẩn thật sự bỏ đi sức mạnh này thì nắm tay sẽ miễn cưỡng xem như lớp bảo vệ cuối cùng.
Có lẽ là đã nhận ra lo lắng của Lục Tước, huyết tộc mang hắn bay lượn bỗng nhiên nảy ra ý đồ xấu thoáng vụt đến phía xa, trong trường hợp bay tốc độ cao rồi dùng khoảng cách thời gian ngắn nhảy vọt hiển nhiên để Lục Tước giữ chặt hơn.
Đùa ác thành công khiến tâm trạng Đường Ẩn rất tốt, cậu ngẫu nhiên hát một bài hát không tên, ca hát của cậu đều do ca sĩ người cá giỏi nhất kia dạy đó, ca khúc của người cá không cần ca từ, giai điệu đẹp là tất cả.
Tiếng gió rít trở thành nhạc đệm của cậu, âm thanh hoa mỹ tựa như một chú chim thoát khỏi trói buộc của lồng vàng, tự do lại kiêu ngạo xông tới phương xa vô biên vô tận, dường như không có gì có thể cản trở bước chân của cậu.
Trong cuộc đời của Lục Tước hầu hết thời gian đều phải chịu đủ cực khổ tra tấn, hiếm khi tiếp xúc với những thứ khác ngoài sinh tồn và giết chóc nhưng lúc này hắn không thể phủ nhận bộ dáng ngâm xướng của vị thân vương huyết tộc này rất động lòng người khiến trái tim hắn không biết tại sao khẽ nhói lên.
Sợi tóc bay trong không trung, giờ phút này đôi mắt đỏ kia giống như ngọc đã bị lau sạch sẽ, sáng lên rạng rõ, chói lóa mắt, núi non trập trùng và sông nước mênh mông lướt qua bên dưới đều yên tĩnh thanh thản dưới ánh trăng, Đường Ẩn nhìn địa bàn thuộc về mình lại nhìn con người thuộc về cậu, cậu bỗng nhiên nói: "Lục Tước, nếu có một ngày anh phản bội tôi, tôi sẽ nuôi những bông hồng của mình bằng máu thịt của anh."
Nói ra những lời độc ác, giọng điệu của Đường Ẩn vẫn nhẹ nhàng như cũ, đôi cánh của cậu ngừng vỗ, bọn cậu lơ lửng trên không trung, Đường Ẩn chăm chú ngắm nhìn Lục Tước, một bông hồng đỏ tươi bỗng dưng xuất hiện từ đầu ngón tay cậu, dịu dàng cài ở bên tai Lục Tước.
"Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn tặng anh hoa hồng."
Hoàn thành thuật pháp nhỏ để phòng ngừa tổn thương.
Bước vào phòng sách là quà tặng, hoa hồng là hạn chót, Lục Tước đã nhận món quà của cậu thì Lục Tước cũng không thể làm tổn thương cậu cho đến khi hoa hồng héo tàn.
Thấy pháp thuật đã thành lập, Đường Ẩn tiếp tục mang theo Lục Tước bay, cậu không biết Lục Tước cảm thấy thế nào khi nhận được hoa hồng này, cậu cũng không biết đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời của Lục Tước nhận được một hoa hồng.
Đã đến địa bàn của Hestia, Đường Ẩn nhìn thấy công tước Hestia mặt mày rạng rõ đứng ở cổng lâu đài cổ kính, đối phương mặc trang phục lỗng lẫy giống như một con công đực lộng lẫy, sau khi nhìn thấy Đường Ẩn thì mỉm cười phong độ hành lễ, ẩn ý đưa tình nói: "Nhiều năm không gặp, hôm nay cũng không nhịn được muốn nhảy lên điệu Valse vì vẻ đẹp của ngài."
Đường Ẩn khẽ gật đầu, cậu biết phải lạnh lùng đối xử với Hestia, bởi vì đối phương đụng phải gậy gộc, nếu như thái độ của cậu hơi dịu đi một chút, không biết Hestia sẽ nói ra những lời kinh thiên động địa không biết xấu hổ nào.
Hestia dùng ánh mắt vô cùng say mê miêu tả gương mặt này, sau đó hắn ta mới đưa mắt nhìn vật trang sức hình người bên cạnh Đường Ẩn một lát ——
Ái chà chà, đây cũng là một người đẹp hiếm gặp ~
Hestia nhanh chóng chấm chín điểm cho người đẹp này đang định thu hồi ánh mắt để tiếp tục chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ngài thân vương thì đột nhiên đồng tử khẽ co lại, thấy được vết cắn trên cổ Lục Tước.
Dựa vào độ rộng và kích thước của hai lỗ nhọn, Hestia chắc chắn đây là dấu vết do ngài thân vương để lại.
Ý cười tùy tiện trên mặt Hestia đông ứng lại rồi, hắn ta chưa từng thấy qua Đường Ẩn nhắm ngay dưới cổ của huyết thực.
Cách ăn uống thường thấy nhất của Đường Ẩn là rót máu huyết thực vào trong chén, nếu huyết thực trong mắt cậu có mùi máu ngon thì Đường Ẩn sẽ dịu dàng nắm tay, hôn lên đầu ngón tay rồi cắn cổ tay của đối phương.
Vì cách ăn uống độc đáo này nên Đường Ẩn sẽ nghĩ rằng người đeo găng tay rất quyến rũ.
Hestia luôn mê đắm sự xa lánh và tao nhã của Đường Ẩn, hắn ta biết mình có thể không bao giờ có được Đường Ẩn nhưng những người bị hút máu sẽ không bao giờ dừng lại ở khoảng cách này.
Khi máu của những người đó đã bị Đường Ẩn chán ghét, bọn họ thậm chí không có cách nào có thể gặp lại Đường Ẩn.
Nhưng hắn ta có thể ở rất lâu trên địa bàn của Đường Ẩn, tuy máu của hắn ta sẽ không bị Đường Ẩn hút nhưng có thể rưới lên mảnh đất thuộc về Đường Ẩn này.
Mỗi khi nhớ tới hắn ta đã đổ máu vì Đường Ẩn theo cách này thì trong lòng Hestia sẽ hiện ra bệnh trạng ngọt ngào lạ thường.
Nhưng giờ đây, hạnh phúc của hắn ta bỗng chốc tan biến.
Tên con người này từ đâu ra vậy hả?!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.