- "Thiếu gia, cậu về rồi." Một nữ giúp việc chào hỏi.
- "Mẹ tôi đâu?"
Người giúp việc nói :"Phu nhân đang trên lầu nghỉ ngơi ạ, Trịnh tiểu thư cũng đang ở cùng phu nhân."
Anh cau mày đi lên lầu. Trong phòng của bà Doãn.
- "Bác gái, bác thấy cách này liệu có ổn không?" Trịnh Ly hỏi.
Bà Doãn đặt tay bà lên tay cô :"Yên tâm."
Trần Gia kiệt đưa tay mở cửa, anh phát hiện cửa đã khóa bên trong.
"Cốc..cốc.." Trịnh Ly ra mở cửa cho anh.
- "Kiệt."
Trần Gia Kiệt chán ghét nhìn cô ta :"Em rảnh rỗi quá nhỉ, có thời gian đi hại người phụ nữ của tôi, bây giờ lại chạy đến đây đóng một vai dâu hiền."
Khuôn mặt Trịnh Ly thoáng trắng bệch, cô ta sợ bà Doãn nghe thấy nên mỉm cười lấy lại tự nhiên.
- "Kiệt, anh mau vào đi, bác gái trông anh lắm."
Trần Gia Kiệt hoài nghi nhìn cô ta :"Tại sao phải khóa cửa?"
- "Em...em..." Trịnh Ly không biết nói làm sao đành đưa đôi mắt cầu cứu sang bà Doãn.
- "Khụ..khụ.." Bà Doãn vội ho khan, Trần Gia Kiệt lạnh lùng bước qua người Trịnh Ly tiến về phía giường.
- "Mẹ làm sao vậy? Bệnh lại tái phát sao? Nhưng lúc trước ở Mỹ, bác sĩ đã nói bệnh của mẹ khỏe rồi cơ mà." Anh hoài nghi nói.
Bà Doãn lấy một cái khăn đưa lên bụm miệng mình :"Khụ..khụ...ta..ta cũng chẳng biết phải thế nào."
Khuôn mặt bà giờ đây trắng bệch như tờ giấy, người thì trông gầy hơn trước đây, tóc đã bạc nhiều hơn. Anh vội ngồi xuống giường vuốt lưng bà.
- "Mẹ không sao chứ? Mẹ nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-co-the-em-toi-deu-thich/543305/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.