Trần Gia Kiệt đưa tay sờ lên mặt Trịnh Ly, mơ hồ hỏi :"Là em sao?" - "Phải, là em. Kiệt, anh say rồi, chúng ta mau về thôi." Trịnh Ly vui mừng nói. Trần Gia Kiệt cố gắng đứng dậy :"Được, chúng ta sẽ trở về, trở về nhà anh, được không?" Giọng anh như đứa trẻ bị bỏ rơi. - "Được, chúng ta sẽ về nhà anh." Trịnh Ly mỉm cười vui vẻ đỡ lấy anh. Trịnh Ly đỡ anh ra xe, lái xe về khu nhà Cường Thịnh. Cô ta vất vả đỡ anh lên giường, cả người anh toàn mùi rượu, miệng lẩm bẩm vài từ nghe không rõ. Trịnh Ly chạy vào nhà tắm lấy khăn lau mặt cho anh cho anh, rồi tháo đôi giày ra, tiếp theo chiếc áo khoác. Bất chợt anh ôm lấy cô vào lòng, Trịnh Ly mỉm cười, nhưng.... - "Đàn Tiểu Khiết, em thật quá đáng, dám đá anh sao? Nhưng anh đã nói rồi, anh còn sống một giây sẽ giữ em một giây." Anh thì thầm vào tai cô. Những lời của anh làm cho Trịnh Ly bật khóc, anh vừa gọi tên người con gái khác, vậy mà lúc giờ khiến cô lầm tưởng, đau khổ hóa thành thù hận, ánh mắt của cô tóe lửa, hai tay nắm chặt lại, Đàn Tiểu Khiết, anh ấy chỉ có thể là của tôi. Trần Gia Kiệt ngủ thϊếp đi, còn Trịnh Ly, vì vừa rồi đỡ anh nên người nồng nặc mùi rượu, cô tự nhiên mở tủ quần áo của anh, lấy một chiếc sơ mi trắng rồi bước vào phòng tắm. Căn nhà tầng trên, Tiểu Khiết nằm trên giường lớn, cô trăn trở suy nghĩ, mọi thứ giờ không quan trọng nữa, cô đã biết mình không còn bị Lý Nhiệm Kỳ uy hϊếp nữa, nhưng cô phải nói với anh như thế nào đây, mới ngày trước cô còn lạnh lùng nói với anh họ chỉ là vui đùa thôi mà, liệu anh có chấp nhận bỏ qua cho cô không? Nằm suy nghĩ một hồi thì cô mê man thϊếp đi. Sáng hôm sau, cô mệt mỏi thức dậy, mấy ngày nay không được ngủ đủ giấc nên có phần mệt mỏi, vệ sinh cá nhân xong cô quyết định xuống tìm anh, mở cửa tủ quần áo ra, cô chọn cho mình một bộ váy liền thân màu hồng phấn, đây là bộ váy ít khi cô mặc nhất, đánh một lớp son nhẹ. Trông cô lúc này thật xinh đẹp, cô vui vẻ bước vào thang máy. Nhà của Trần Gia Kiệt, anh mệt mỏi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, đây đúng là hậu quả của việc uống quá nhiều. Anh đưa tay xoa hai bên thái dương, chợt phát hiện một cơ thể mềm mại nằm bên cạnh mình, cô ta giờ đang mặc chiếc áo sơ mi của anh, bên trong còn không mặc đồ lót, anh nhìn lại người mình, quần áo có phần hơi xộc xệch nhưng anh chắc chắn rằng đêm qua họ không xảy ra chuyện gì cả. - "Kiệt, anh tỉnh rồi sao? Anh có cảm thấy đau đầu không?" Trịnh Ly thức dậy thấy anh đã ngồi bên giường liền ngồi dậy hỏi han. Trần Gia Kiệt lạnh lùng bước xuống giường :"Chắc em biết rõ phụ nữ vô duyên vô cớ leo lên giường đàn ông sẽ bị mọi người khinh bỉ như thế nào, lại nói em là tiểu thư của Trịnh gia, nếu chuyện này đồn ra ngoài họ sẽ nói gì về em." Mặt cô ta thoáng trắng bệch, những lời anh nói như gáo nước lạnh dội vào mặt cô ta. Anh không nói gì nữa bước vào nhà tắm thay quần áo. "Binh boong...Binh boong.." Tiểu Khiết bên ngoài lấy hết can đảm nhấn chuông, dù lát nữa anh có lạnh lùng thế nào cũng phải nhẫn, người có lỗi trước là cô không nên cư xử trẻ con. Trịnh Ly khó chịu tiến về cửa, trên người cô ta vẫn là chiếc sơ mi trắng của anh, nhìn qua lỗ nhỏ ở cánh cửa, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Khiết hiện lên, Trịnh Ly cười lạnh rồi làm cho chiếc áo trên người mình bị nhăn nhúm lại, đầu tóc rối bù xù. "Cạch" Cánh cửa mở ra, gương mặt mang nét cười của Tiểu Khiết đông cứng lại, cô ta hả hê ngắm nhìn. Tiểu Khiết như không thể tin được nữa, trước mắt mình là người phụ nữ mà anh nói sẽ không có quan hệ gì, giờ cô ta đang mặc chiếc áo sơ mi của anh, ở trong nhà của anh qua đêm. Hóa ra chỉ có mình cô đau khổ, cô đối với anh có cũng được, không có cũng được. Tâm như vỡ vụn, cô suy sụp lảo đảo lùi về sau, lệ đã tràn bên khóe mắt. Trần Gia Kiệt đã một thân âu phục chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm, thấy Trịnh Ly đang đứng ở cửa, anh cau mày lên tiếng. - "Có chuyện gì vậy?" Là giọng của anh, chính giọng nói này khiến cô nhớ nhung cả đêm. Trần Gia Kiệt thấy cô thì thoáng khựng người lại. Tiểu Khiết quay người bỏ đi, tim cô đau quá, đây thật giống cảnh tượng ba tháng trước, cái lúc cô đến bắt gặp Lý Nhiệm Kỳ và Uông Nhã, cô thắc mắc, rốt cuộc cô đã làm gì sai để khiến cho người đàn ông nào cô yêu cũng phản bội cô, nhưng cô lại không can đảm để đánh anh như Lý Nhiệm Kỳ, bởi vì cô biết mình đã quá yêu anh, cảm thấy mình thật ngốc. - "Tiểu Khiết." Anh đẩy Trịnh Ly ra vội đuổi theo cô. Cô chạy đến gần thang máy thì bị anh chặn được, nhìn thấy anh cô càng đau lòng hơn. - "Tiểu Khiết, bình tĩnh nghe anh nói, được không?" Anh nắm chặt hai bên bả vai cô như thể chỉ cần buông lỏng là cô sẽ bỏ anh đi vậy. Tiểu Khiết đẩy anh ra :"Em không muốn nghe gì cả, Trần tổng, xin anh buông tay ra." - "Anh và cô ta không hề xảy ra chuyện gì, em hãy tin anh, có được không?" Tin anh? Tin anh kiểu gì đây, khi mà chính mắt cô thấy người phụ nữ đó mặc áo của anh, ở chung nhà của anh. Cô thấy mình ngốc quá, yêu đến mù quáng rồi, cứ ngỡ anh sẽ là người đàn ông tốt, sẽ không phản bội cô để rồi trao cho anh tất cả, nhận lại chỉ là sự đau lòng. - "Anh biết em hiện tại sẽ không tin điều gì, anh sẽ cho em thời gian." Tiểu Khiết cười lạnh :"Không cần, em đã hiểu hết rồi, anh buông ra đi, em mệt lắm, không muốn nghe gì đâu." Chợt anh ôm cô vào lòng, mũi cô đập vào lồng ngực anh khiến cô khóc càng thê thảm hơn, nhưng một giây sau đó, cô đã vùng vẫy thoát khỏi anh. - "Trần Gia Kiệt, anh buông ra, chúng ta đã kết thúc rồi." Cô lạnh lùng nói. Rồi cô dùng lực đẩy anh ra, thoát khỏi vòng tay của anh. Cô hững hờ bước vào thang máy, nhìn anh đau khổ đứng bên ngoài, cánh cửa dần đóng lại như thể ngăn cách anh và cô thành hai thế giới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]