Mạc Trạch cho Khương Trí Ninh đứng phía sau một ánh mắt, Khương Trí Ninh hiểu ý cùng mấy người khác lôi ba gã tóc vàng đi. Ba người đàn ông đó lúc đầu còn có chút không phục, nhưng sau khi vô ý liếc thấy ánh mắt của Khương Trí Ninh liền chết lặng, im lặng rời khỏi phòng. Bọn họ rất yêu quý sinh mạng của mìn, lăn lộn ở xã hội đã lâu nên cũng luyện được con mắt nhìn người. Bọn họ biết loại người nào có thể chọc, loại nào không thể chọc. Cho dù là vào cục cảnh sát cũng không sợ, dù sao bọn họ cũng là khách quen ở đó. ba ngày thì có hai ngày phải vào, không còn việc gì thì được thả ra.Nhưng người trước mặt này không giống, hắn cho bọn họ một cảm giác đặc biệt nguy hiểm. Ngấm ngầm giở trò tàn nhẫn ngáng chân người khác là sở trường của Khương Trí Nin, vậy nên quanh năm trên người hắn đều mang theo hơi thở âm trầm. Lúc này khuôn mặt hắn âm , nhẹ nhàng chế trụ ba người kia. "Hỏi rõ ràng mọi chuyện sau đó báo cảnh sát." Sau khi Mạc Trạch nhàn nhạt phân phó xong, Khương Trí Ninh liền lôi người đi. Đến khi ba gã tóc vàng kia hoàn toàn biến mất ở ghế lô, lúc này giọng nói Hoắc Vũ run rẩy hỏi Mạc Trạch "sao anh lại ở đây?" Lông mi cô run rẩy như cánh bướm khuôn mặt tinh xảo không còn huyết sắc, tái nhợt đến gần như trong suốt, càng làm nổi bật đôi mắt hạnh đen nhánh,ướt đẫm. Toàn thân trên dưới đều mang vẻ đẹp yếu ớt, nhu nhược động lòng người. Cô nghiêng đầu, để lộ ra một đoạn cằn cổ yếu ớt, mảnh mai, dường như có thể dễ dàng bẻ gãy. Rõ ràng nhìn bộ dáng nhu nhược như vậy nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường. Mạc Trạch ho nhẹ một tiếng, sau khi rời ánh mắt đi mới nhẹ nhàng giải thích "Tôi tới tìm em" Toàn thân Hoắc Vũ vẫn còn run rẩy, bàn tay vẫn còn dính vết máu của tên móng heo kia. Ngay từ đầu máu tươi còn có chút ấm nóng nhưng bây giờ lại vô cùng lạnh lẽo, làm đôi tay cô cũng trở nên lạnh lẽo theo. Hoắc Vũ tận lực che giấu cảm giác mất tự nhiên, cố gắng ổn định cảm xúc, hỏi"Tìm tôi có chuyện gì?" Mạc Trạch rũ mắt nhìn cô, cổ tay của cô trắng nõn, yếu ớt tinh tế, chỉ cần một nắn tay của hắn là có thể nắm lấy. Nhưng chính đôi tay yếu ớt này vừa rồi đã cầm chiếc cốc thủy tinh, quyết đoán ném vào đầu người đàn ông có ý đồ xấu với cô. Cố gắng tỏ ra dũng cảm, không sợ hãi. hắn rút ra hai tờ khăn giấy trên bàn trà, sau đó tỉ mỉ, từng chút từng chút một giúp Hoắc Vũ lau vết máu trên tay"Em kéo đen tôi, tôi không liên lạc với em được nên chỉ có thể tới tìm người". Hắn rũ mắt, nghiêm túc lau vết bẩn trên tay cô, nhẹ nhàng nói"Không sao đâu. Nếu em muốn khóc thì khóc đi." Lúc này, Dư Tâm Tâm đang đứng một bên mới phản ứng lại, vội vàng đi đến cạnh Hoắc Vũ, ảo não nói" A Vũ, thật xin lỗi, vừa rồi tớ bị dọa đến mức choáng váng, cũng không thể giúp đỡ cho cậu. Nếu cậu muốc khóc tớ sẽ cho cậu mượn vai." Dư Tâm Tâm vô cùng ảo não, tình huống như vừa rồi, vậy mà cô cũng không đến giúp đỡ, còn làm Hoắc Vũ sợ hãi. Dư Tâm Tâm nhìn Hoắc Vũ, dùng sức vỗ vào bả vai mình, ý bảo cô dựa vào. Hoắc Vũ lắc đầu nói"Không sao'. Dư Tâm Tâm cũng chỉ là cô gái 17 tuổi, tình huống như vậy cô không phản ứng kịp cũng là điều dễ hiểu. Hoắc Vũ hít sâu một hơi, tim cô đập dữ dội như cũ, vừa rồi dùng cốc thủy tinh ném người hoàn toàn là do xúc động. Nhưng sau khi cỗ xúc động này qua chính là sự sợ hãi. Tuy nhiên cô không muốn khóc. Đời trước Hoắc Vũ đã hiểu một đạo lý, nước mắt chỉ là một thứ vô dụng, nó trừ bỏ làm con người ta trở nên yếu đuối thì không đáng giá một đồng. Đời trước, sau khi bà ngoại qua đời, cô đã không rơi nước mắt thêm lần nào nữa. Cho dù khi đóng phim bị nữ chính hung hăng cho một bạt tai, hay trên nền tuyết mùa đông phải mặc cung trang mùa hè đóng phim, lạnh đến mức cả người đóng băng, cô cũng chưa từng rơi nước mắt. Vì vậy bây giờ cô cũng không khóc. cho dù trong lòng Hoắc Vũ vẫn cảm thấy ủy khuất. Hoắc Vũ chậm rãi rút tay khỏi lòng bàn tay Mạc Trạch. Mạc Trạch rũ mắt nhìn lòng bàn tay trống rỗng, bàn tay chậm rãi khép lại, mở ra. Sau khi lặp lại vài lần, hắn cho tay vào túi, dùng đầu ngón tay cọ vào lòng bàn tay mình, xúc cảm mềm mại dường như vẫn còn ở đó. Hắn rũ mắt nhìn Hoắc Vũ, ngừng vài giây mới nói" Việc này em yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ".
Hoắc Vũ không có tâm trạng nói chuyện, nghe vậy cũng chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng. Mạc Trạch nhìn thoáng qua thời gian, thấy đã đến giờ cơm, hắn liền hỏi một câu" Ăn tối chưa?" Hoắc Vũ còn chưa trả lời, Dư Tâm Tâm đứng bên cạnh đã vội vàng nói" Chưa đâu, chúng toi định hát xong sẽ đi ăn cơm, bây giờ thật sự có chút đói bụng." Mạc Trạch kiến nghị' Vậy thì đi cùng nhau đi". Dư Tâm Tâm kéo cánh tay của Hoắc Vũ, dán miệng vào tay cô, cẩn thận thăm dò" A Vũ, chúng ta đi ăn một bữa ngon đi, thả lỏng tâm trạng" Trong quan niệm của Dư Tâm Tâm, không có gì là một bữa ăn ngon không thể giải quyết, nếu không thì hai bữa. cô biết Hoắc Vũ hẳn là bị dọa sợ rồi, thời điểm này cô muốn ở cạnh cô ấy. Quả thật Hoắc Vũ không có tâm trạng ăn uống, nhưng cô không đành lòng từ chối ý tốt của Dư Tâm Tâm, vậy nên chỉ có thể gật đầu đồng ý. Mạc Trạch khó có lúc bày ra bộ dạng thân sĩ, dò hỏi ý kiến của hai người," Các em muốn đi ăn ở đâu?" Dư Tâm Tâm dùng ánh mắt trông mong nhìn Hoắc Vũ, hôm nay Hoắc Vũ là lớn nhất, đều nghe theo ý cô. Bởi vì chuyện vừa rồi, sự bất an trong lòng Hoắc Vũ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, bây giờ cô cũng không có tâm tư chọn một nhà hàng thật tốt, liền thuận miệng nói ra một cái tên. Đó là một nhà hàng Trung Quốc mới khai trương, được mọi người đánh gía trên mạng rất tốt, rất được lòng khách hàng. Mấy hôm trước Hoắc Vũ nhìn thấy tên của nhà hàng này trên mạng, lúc này thuận miệng nói ra. Lúc Khương Trí Ninh đang lái xe, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Mạc Trạch ngồi ở ghế phụ nói" Trạch ca, anh không nhận điện thoại của chị Lệ Lệ sao? Chị ta cứ gọi cho em suốt." Điện toại đặt ở một bên của khương trí ninh không ngừng run lên, trên màn hình hiển thị hai chữ"Lệ Lệ" Sắc mặt Mạc Trạch thay đổi, hắn còn chưa kịp suy nghĩ đã cầm lấy điện thoại của Khương Trí Ninh lên nhấn từ chối, kéo vào danh sách đen, sau đó trực tiếp tắt máy. Một chuỗi hành động này của hắn vô cùng thành thục, chỉ trong mấy chục giây đã xong. Sau khi làm xong những việc này, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không giải thích được. Vừa rồi, hắn chỉ là hành độn theo trực giác, không kịp suy nghĩ gì. Vẻ mặt Khương Trí Ninh khó hiểu nhìn Mạc trạch" Trạch ca, trước đây không phải anh vẫn luôn chia tay trong hòa bình với mấy người phụ nữ kia sao, sao bây giờ lại..." Khương Trí Ninh còn chưa nói xong đã bị Mạc Trạch trực tiếp đánh gãy" Lái xe cho cẩn thận" Sớm biết vậy đã để thằng nhãi này ở lại hội sở Hoàng Đình, đi theo mấy người kia xử lí chuyện của ba gã tóc vàng, ít nhất còn tốt hơn so với việc ngồi đây lải nhải. Khương Trí Ninh hoàn toàn không biết mình nói sai điều gì. Mạc Trạch đối với phụ nữ trước nay rất hào phóng, hắn chưa bao giờ dùng bạo lực với người phụ nữ của mình. vì ngay từ đầu Mạc Trạch đã thỏa thuận với đám phụ nữ đó, đặt lợi ích lên hàng đầu, chia tay trong hòa bình.Khi nào hắn chơi chán sẽ quyết đoán kết thúc mối quan hệ này, nói một câu tạm bệt với nhà gái, sau đó sẽ không bao giờ gặp lại. Tình huống chưa nghe điện thoại đã trực tiếp cúp máy như hôm nay trước đây chưa từng xảy ra. Khương Trí Ninh nhìn thoáng qua Mạc Trạch, thấy vẻ mặt hắn không vui còn tưởng rằng chị Lệ lệ làm sai chỗ nào chọc giận tới anh, câm miệng không nói nữa. Dư Tâm Tâm ở ghế sau nghe được cuộc đối thoại của Khương Trí Ninh và Mạc Trạch, trên mặt viết hai chữ bát quái to đùng, nếu không phải đương sự vẫn còn ở đó, không chừng cô ấy đã nhịn không được buôn dưa lê cùng Hoắc Vũ. Ánh mắt cô ấy lấp lánh nhìn Hoắc Vũ, mong chờ Hoắc Vũ có thể hỏi người tên Lệ Lệ là ai. Nhưng Hoắc Vũ không hề cảm thấy hứng thú với vấn đề này.
Mạc Trạch là loại người gì cô đã quá rõ ràng. Bây giờ là Lệ Lệ, lần sau còn cod Lily, Viên Viên, Lê Lê....cũng chẳng có gì lạ. Sau chuyện của" Lệ Lệ", trong xe nhất thời không có ai nói chuyện. mọi người đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa nhà hàng Trung Quốc nới mở. Hoăc Vũ và Dư Tâm Tâm đi vào trước, Mạc trạch đi phía sau, Nhìn Hoắc Vũ và Dư Tâm Tâm đã đi vào nhà hàng rồi, thần sắc Mạc Trạch không rõ nói với Khương Trí Ninh' Về sau đừng nhắc đến tên người phụ nữ khác trước mặt tao". Nói xong không chờ Khương Trí Ninh đáp lại, hắn đã đi theo Hoắc Vũ bước vào quán ăn Trung Quốc. Sau kgi Khương Trí Ning sửng sốt một lúc mới phản ứng lại những lời này có ý gì. Nhưng hắn cũng thật sự không hiểu được những lời nói này. Vì sao trạch ca không muốn hắn nhắc đến tên người phụ nữ khác? Trạch ca đổi tính rồi sao? Khương Trí Ninh nghĩ không ra nên cũng không suy nghĩ nữa . Lúc Hoắc Vũ và Dư Tâm Tâm đi vào nhà hàng Trung Quốc đang là cao điểm. trong quán rất đông người, nhưng vận khí của họ cũng không tồi, nhanh chóng tìm được một gian phòng trống. Người phục vụ đi phía trước dẫn đường, thật ra điều Hoắc Vũ muốn làm bây giờ nhất là trở về nhà. Ít nhất đối với cô mà nói, nhà là một từ vô cùng ấm áp và an toàn, là một nơi có thể khiến người ta thư giãn. thoải mái. Hoắc Vũ nghe Dư Tâm tâm đứng bên cạnh lải nhải, ngẫu nhiên sẽ gật đầu một cái ý bảo mình đang nghe. Bỗng nhiên, ánh mắt Hoắc Vũ bị thu hút bởi một bóng người phía trước. Bóng dáng này, nhìn thế nào cũng như anh trai cô nhỉ? Nếu ngay từ đầu Hoắc Vũ còn cảm thấy không tin tưởng, nhưng sau khi nhìn thấy trợ lí đứng bên cạnh, mọi nghi ngờ của cô đã biến thành chắc chắn. Là anh. Nhất định là anh Hoắc Vũ bỏ lại Dư Tâm Tâm, bất chấp chạy tới chỗ thân ảnh đó. Trợ lí nhìn thấy Hoắc Vũ, hắn vừa định nó với Hoắc Dữ Sâm một tiếng, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị hành động tiếp theo của Hoắc Vũ làm cho choáng váng. Hoắc Vũ trực tiếp ôm lấy Hoắc Dữ Sâm từ phía sau. Cô gắt gao ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Hoắc Dữ Sâm, dán sườn mặt vào sau lưng anh. Sau khi Hoắc Dữ Sâm bị người ta ôm eo từ phía sau, phản ứng đầu tiên chính là muốn ném người này ra. Nhưng còn chưa kịp hành động, phía sau đã truyền đến một giọng nói quen thuộc. Cô mềm mại gọi anh " Anh trai"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]