Sau khi Hoắc Vũ nói xong, hai mắt sáng lấp lánh, đầy mong chờ nhìn Hoắc Dữ Sâm. Hoắc Dữ Sâm sâu kín nhìn cô một cái. Mắt hạnh xinh đẹp của cô sáng ngời, đáy mắt đầy sự chờ mong. Làm anh không thể từ chối, cũng không muốn từ chối. Cuối cùng Hoắc Dữ Sâm không thể không gật đầu. Trên mặt Hoắc Vũ viết rõ hai chữ vui vẻ, hai má kích động đến mức đỏ bừng. Lúc này, đột nhiên có một giọng nữ sinh dịu dàng vang lên bên cạnh, "Xin chào, quấy rầy một chút. Tôi có thể nhờ bạn trai cô mở nắp chai nước được không?" Hoắc Vũ nghe tiếng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại. Không biết lúc nào đã có một cô gái khoảng 20 tuổi đang đứng cạnh cô. Cô gái chỉ đi một mình, trong tay đang cầm một chai nước khoáng, thân chai đã có chút biến dạng, nhìn qua có vẻ đã cố gắng mở một lúc lâu. Thật ra cô gái đó đã cố gắng vặn nắp chai nước gần mười phút, có thể là vì tay cô ấy ra mồ hôi nên không dùng sức được, cũng có thể là do nắp chai thiết kế không hợp lý, không dễ để các cô gái nhỏ mở được, tóm lại, cô ấy đã hoàn toàn bất lực với chai nước khoáng này rồi. Bạn của cô ấy còn chưa tới, nhưng cô đã khát khô cả cổ rồi. Không còn cách nào khác đành phải nhờ sự giúp đỡ của đôi "tình nhân" đang đứng bên cạnh này. Đôi "tình nhân" này nam thanh nữ tú, cô gái như chú chim nhỏ nép vào thân hình cao lớn, anh tuấn của chàng trai bên cạnh, đầu hơi dựa vào vai đối phương, lúc này hai người đang yên lặng nhìn nhau, không khí xung quanh vô cùng ấm áp, ngọt ngào. Một màn này quả thật rất có lực công kích đối với cẩu độc thân. Nhưng cô ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể xen vào cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Thời điểm cô ấy xin giúp đỡ là cố ý nói với người bạn gái, không để bị hiểu lầm không cần thiết. Giấm chua của các cô gái người thường không bao giờ có thể hiểu được. Vậy nên khi xin giúp đỡ cần phải hết sức cẩn thận. Lúc đầu Hoắc Vũ còn tưởng cô gái ấy nói với người khác, vì đối phương nói "bạn trại cô", nhưng rõ ràng cô vẫn còn là cẩu độc thân nha. Đến lúc xác định cô gái ấy nói chuyện với mình cô mới vội vàng giải thích, "Anh ấy không phải bạn trai tôi, là anh trai." Cô gái đó nghe vậy sửng sốt, hiển nhiên cũng không nghĩ tới tình huống này, cô ấy xấu hổ cười, "Phải không? Hai anh em cô nhìn thật xứng đôi." Nói xong những lời này, cô gái mới vội vàng đánh vào miệng mình. Nhìn mình này, sao có thể nói hai anh em ruột xứng đôi với nhau được? Cô gái đó mất bò mới lo làm chuồng, giải thích, "Tôi không có ý như vậy, ý của tôi là tình cảm của hai anh em cô thật tốt." Lúc này, Hoắc Dữ Sâm duỗi tay, trực tiếp nhận lấy chai nước khoáng, sau đó hơi vặn, nắp chai liền được mở ra. Cô gái uống nước xong, cười tủm tỉm nói với Hoắc Vũ "Chúc tình cảm của hai anh em cô thật lâu dài, càng ngày càng tốt." Nói xong câu chúc phúc, cô ấy liền xoay người rời đi. Hoắc Vũ chớp mắt, vài giây sau mới phản ứng lại câu nói của cô gái ấy. Cô không nhịn được, bật cười ra tiếng. Loại chúc phúc hai anh em này là lần đầu tiên Hoắc Vũ nghe thấy. Nhưng cô rất thích. Sau khi cô gái kia rời đi, Hoắc Vũ ngẩng đầu hỏi Hoắc Dữ Sâm, "Anh trai, vì sao vừa rồi anh giúp cô ấy?" Hoắc Dữ Sâm đối xử với phụ nữ vô cùng lạnh lùng. Ví dụ như vào ngày cô mới xuyên vào đó, trong bữa tiệc Hoắc Dữ Sâm đã lạnh lùng từ chối lời mời của rất nhiều cô gái. Hay lúc ở trong tiệm lẩu, anh mặt không đổi sắc từ chối cô gái muốn xin số điện thoại của mình, bây giờ Hoắc Vũ vẫn còn nhớ khuôn mặt xám xịt của cô ta lúc rời đi. Bởi vì nghĩ như vậy nên khi Hoắc Vũ thấy Hoắc Dữ Sâm giúp cô gái ấy mở nắp chai có chút ngoài ý muốn. Hoắc Dữ Sâm không biết suy nghĩ của Hoắc Vũ, anh nói với cô, "Chuyện nhỏ không tốn sức gì." Hoắc Vũ nghe thấy câu trả lời này, cong mắt cười.
Đúng vậy, chuyện nhỏ không tốn sức gì, cớ sao mà không làm? Như khi vừa rồi cô giúp Khương Dư Khanh nhặt đồ bị rơi trên mặt đất, cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Không nghĩ tới, quan điểm này của hai bọn họ rất giống nhau. "Anh trai, nếu vừa rồi em không ở đây, không chừng cô gái đó sẽ muốn xin số điện thoại của anh." Khi cô gái kia nhìn thấy Hoắc Dữ Sâm, Hoắc Vũ đã bắt được một tia kinh diễm nhanh chóng xẹt qua mắt của cô ấy. Nếu không phải vì có cô ở bên cạnh, Hoắc Vũ đoán cô gái đó sẽ đánh chủ ý lên người Hoắc Dữ Sâm. "Sẽ không." Hoắc Vũ chớp mắt, kỳ quái nói, "Vì sao?" "Nếu em không ở đây cũng sẽ có trợ lý của anh." Ý trên mặt chữ, đó là Hoắc Dữ Sâm sẽ không đơn độc một mình. Nếu cô không có mặt, Hoắc Dữ Sâm cũng sẽ không cần tự mình giúp mở nắp chai nước khoáng. Có đào hoa nào, trợ lý cũng sẽ chắn thay cho anh. Không biết vì sao khi nghe thấy câu nói đó, trong lòng Hoắc Vũ nhẹ nhõm hơn hẳn. Thật giống như, anh trai sẽ mãi mãi là anh trai của cô, cho dù là cô gái nào cũng sẽ không thể cướp anh đi từ tay cô được. Chẳng qua suy nghĩ này sau hai phút đã nhanh chóng biến mất. Bởi vì đột nhiên Hoắc Dữ Sâm nhận được một cuộc điện thoại, công ty có việc khẩn cấp cần anh xử lý. Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Dữ Sâm nói với Hoắc Vũ, "Xin lỗi, công ty tạm thời xảy ra chút việc. Anh bảo Thẩm Phương tới đưa em về." Thẩm Phương chính là nữ tài xế Hoắc Dữ Sâm cố ý sắp xếp cho Hoắc Vũ. Tuy không tình nguyện, nhưng Hoắc Vũ vẫn hiểu chuyện bảo Hoắc Dữ Sâm đi xử lí công việc. Hoắc Vũ cúi đầu nhìn mũi chân của mình, thanh âm rầu rĩ, "Anh trai, vậy anh đi đi." Đối với việc diễn kịch Hoắc Vũ rất có thiên phú. Ví dụ như, việc thu liễm cảm xúc đối với cô mà nói dễ như trở bàn tay. Cô có thể nháy mắt biểu hiện ra rất nhiều loại trạng thái khác nhau, cho dù là mỉm cười động lòng người, hay bộ dáng khóc thút thít nhu nhược, cô đều có thể hạ bút thành văn. Nếu cô muốn, cô có thể dễ dàng che giấu cảm xúc mất mát trên khuôn mặt của mình. Nhưng bây giờ Hoắc Vũ lại không muốn làm như vậy. Bởi vì cô không muốn diễn kịch trước mặt Hoắc Dữ Sâm. Hiện tại cô chỉ muốn bày ra bộ dáng chân thật nhất của mình với anh. Vậy nên cô không che giấu cảm xúc mất mát của mình. Hoắc Dữ Sâm tất nhiên sẽ không xem nhẹ sự mất mát, khổ sở trên mặt cô. Là anh không đúng, đã không giữ lời hứa. Ngay từ đầu đã nói rõ ràng sẽ ở cạnh cô cả ngày nhưng bây giờ lại muốn rời đi, cô cảm thấy mất mát cũng là điều có thể tha thứ. Hoắc Dữ Sâm nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Hoắc Vũ, "Lần sau sẽ bù đắp cho em." Động tác xoa đầu này so với lần trước đã thuận tay hơn không ít. Sự cứng đờ như lúc đầu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó biểu tình hiện tại của anh vô cùng tự nhiên. Lần sau bù đắp cho cô, là bù đắp thêm thời gian sao? Hoắc Vũ chớp mắt, cò kè mặc cả, "Em muốn ở cùng anh hai ngày." "Hai ngày?" "Đúng." Hoắc Vũ chọc hai ngón tay vào nhau, "Anh trai không thực hiện lời hứa của mình đã làm trái tim em bị tổn thương rất lớn. Cho nên anh phải ở cùng em thật lâu, trái tim của em mới có thể trở về bình thường được."
Hoắc Dữ Sâm bật cười. Đây là lần đầu tiên anh thấy em gái mình làm nũng như vậy. Nhưng thật ra đây mới là bộ dáng mà một đứa trẻ 17 tuổi nên có. Một chút tùy hứng, một chút làm nũng, một chút ngây thơ. Hết thảy đều gãi đúng chỗ ngứa. Sau Lễ Giáng Sinh chính là Tết Nguyên Đán, sau Nguyên Đán không lâu là Tết Âm Lịch. Kỳ nghỉ của anh không ít, dành ra thời gian hai ngày không thành vấn đề. Nghĩ như vậy, Hoắc Dữ Sâm hơi cong môi. Nụ cười của anh rất nhỏ, khó có thể nhìn thấy, nhưng nháy mắt vẫn làm bộ dáng của anh trở nên nhu hoà hơn. Hoắc Dữ Sâm đáp ứng, "Được." Tuy Hoắc Dữ Sâm đã đồng ý nhưng Hoắc Vũ vẫn chưa muốn thả anh đi. Cô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt thâm thuý như biển sâu nhìn chằm chằm Hoắc Dữ Sâm, cố ý hỏi, "Anh trai, leo cây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng nếu anh trai ngay cả lời hứa khác cũng không thực hiện được thì sao?" Vừa dứt lời, Hoắc Dữ Sâm đã biết Hoắc Vũ muốn ám chỉ điều gì. Tối hôm qua anh mới nói với cô, chỉ cần có một ngày anh tồn tại sẽ không để cô chịu bất cứ uỷ khuất nào. Tiểu công chúa Hoắc gia, căn bản nên bình an, vui vẻ trải qua cả đời này. "Lời hứa tối hôm qua, anh nói được làm được. Cả đời có hiệu lực." Những lời này tuy nói không lớn, nhưng lại rất có khí phách. Thật ra Hoắc Vũ biết Hoắc Dữ Sâm sẽ làm được, lời hứa tối hôm qua và sự bù đắp ngày hôm nay có ý nghĩ vô cùng khác nhau. Một cái là lời hứa to lớn, một cái chỉ là hứa hẹn nhỏ. Nhưng nếu anh có thể thực hiện được cả lời hứa nhỏ thì càng tốt. Cô biết mình đang vô cớ gây rối. Nhưng với người đối xử tốt duy nhất với cô ở hai đời này, cô không nhịn được. Nhưng khi được nghe lời hứa hẹn của anh một lần nữa, tâm trạng mất mát của cô cũng dần biến mất. Lúc này, Thẩm phương đã lấy tốc độ rất nhanh xuất hiện. Hoắc Vũ nhìn thấy bóng dáng Thẩm Phương đứng cách đó không xa. Cô nhấp môi, nhẹ giọng nói, "Cái đó...... hẹn gặp lại anh trai." "Buổi tối gặp." Sau khi Hoắc Vũ được Thẩm phương đưa về Hoắc gia, mới nhận ra quà Giáng Sinh ngày hôm qua vẫn chưa tặng cho anh trai. Tròng mắt Hoắc Vũ xoay chuyển, chuẩn bị nghĩ ra phương thức tặng quà thật độc đáo cho anh. Cô gái cảm kích nhận lấy chai nước, sau khi uống hai ngụm liền chân thành nói cảm ơn, "Cảm ơn hai người, vừa rồi tôi khát muốn chết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]