Khoảnh khắc đó, cũng giống như bây giờ, không nơi nào có thể dùng lực. Cả người dường như đang bay không trung, không có gì để nắm bắt, chỉ có thể theo trọng lực của trái đất rơi mạnh xuống đất.
Lúc này, cảm giác bất lực, tuyệt vọng lại một lần nữa ập đến trong tâm trí của Hoắc Vũ.
Cô nhắm chặt mắt, vô thức gọi lớn: “Anh ơi!”
“Rầm!”
Ghế đẩu ngã trên sàn nhà phát ra tiếng chói tai.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cả người Hoắc Vũ không thể ngăn lại được hướng xuống đất.
Tiếng kêu kinh hoàng của Sở Tuyết Di vang lên: “A Vũ!”
Đầu óc Hoắc Vũ lập tức trở nên trống rỗng.
Cô đợi cho đến khi mình chạm đất. Nhưng đau đớn trong dự đoán lại trì hoãn mãi mà không đến.
Cô rơi vào một vòng tay ấm áp và an toàn.
Vòng tay này mang theo hơi thở trong sạch quen thuộc.
Sau vài giây trì hoãn, Hoắc Vũ chậm rãi mở mắt, bên trong mê mang ướt át. Cô nhìn thấy khuôn mặt mà cô đã mong đợi qua làn nước mắt nhèo nhoẹt.
Hoắc Vũ chớp đôi mắt đẫm lệ, giọng vẫn còn run: “Anh?”
Hoắc Dữ Sâm ậm ừ: “Anh đây.”
Hoắc Vũ lại gọi một lần nữa, như chưa thể tin được: “Anh?”
“Ừ.” Hoắc Dữ Sâm ôm cô, nhẹ nhàng an ủi: “Mọi chuyện ổn rồi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hoắc Dữ Sâm, Hoắc Vũ ôm chặt anh như sống lại sau hiểm họa.
Cái ôm này rất chặt.
Ngón tay cô đâm thẳng vào lưng anh, mu bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-that-tot-qua-lam-sao-bay-gio-cuong-che-yeu-/3479222/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.