Hoắc Vũ quên hết mọi thứ xung quanh mình, toàn bộ âm thanh dường như đã biến mất, phảng phất như cô đã đi đến một thế giới không người.
+
Trong thế giới đó không có ai khác ngoài cô và người đứng trước mặt này.
Cô dùng sức ôm eo anh, giống như đang ôm toàn bộ thế giới.
Cánh tay đặt trên eo trắng nõn như ngọc bích, không tỳ vết. Hoắc Dữ Sâm sửng sốt một lát mới nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của cô.
Anh vỗ mu bàn tay cô, giọng nói nhẹ đi hai phần, “A Vũ?”
Hoắc Vũ rầu rĩ ừ một tiếng, âm thanh vô thức mang theo giọng mũi.
Rõ ràng đã nói sẽ không khóc, nhưng không biết vì sao sau khi gặp được Hoắc Dữ Sâm, chóp mũi cô không nhịn được mà chua xót, dưới hốc mắt đã có những giọt nước trong suốt lập loè.
Rõ ràng cô không hề bị tên móng heo kia khinh bạc đến, rõ ràng cô đã quên mất cảm giác khóc thút thít là gì, nhưng vì sao khi gặp anh cô lại cảm thấy ủy khuất như vậy?
Sự ủy khuất đó dường như bị phóng đại ra vô số lần, tràn đầy khắp trái tim cô, làm cả người cô không khống chế được mà nhẹ nhàng nức nở.
Hoắc Dữ Sâm nghe thấy phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng nức nở, lúc này mới cảm thấy không ổn. Anh quyết đoán quay người lại, dùng tay nhẹ nhàng nâng cằm Hoắc Vũ để cô ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt cô trắng như tuyết, làn da mịn màng, càng làm nổi bật thêm hốc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-that-tot-qua-lam-sao-bay-gio-cuong-che-yeu-/3479203/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.