Hoắc Vũ chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi một câu, “Anh, vậy còn anh?” Anh có còn muốn theo đuổi giấc mộng ấy hay không? Có còn muốn hướng tới trời xanh kia, hướng tới cảm giác hòa mình với trời cao?
Hoắc Dữ Sâm khẽ cười một tiếng, lông mi rũ xuống, chỉ nói một câu: “ Anh có trách nhiệm của mình.”
Hoắc Vũ nghe vậy, tâm khẽ run lên.
Ông ngoại cả đời chỉ có một đứa con gái. Sau khi vợ và con gái lần lượt qua đời, người mà ông thân cận nhất, cũng chỉ còn hai anh em bọn họ.
Ông tiêu phí tinh lực cả đời mới sáng lập ra được đế quốc thương nghiệp của chính mình, cũng vững vàng đặt gót chân tại thương giới. Công ty lớn như vậy, không thể không có người thừa kế. Mà người có năng lực, cũng là người thích hợp thừa kế công ty nhất, chỉ có Hoắc Dữ Sâm.
Bởi vậy, Hoắc Vũ có thể làm mọi việc mình muốn, trải qua cuộc sống chính mình ước mơ. Nhưng riêng hắn thì không thể.
Hắn cũng từng là thiếu niên rực rỡ, phóng khoáng, cũng từng mang mộng tưởng tràn đầy nhiệt huyết, cũng từng khát khao cuộc sống tương lai. Nhưng hết thảy, cuối cùng đều thua dưới bàn tay của hiện thực.
Không biết vì sao, Hoắc Vũ lại đột nhiên có chút đau lòng vì Hoắc Dữ Sâm.
Từ lúc cô xuyên qua đến nay, chưa một lần nhìn thấy nụ cười thoải mái, sáng lạn trong ảnh chụp xuất hiện trên gương mặt hắn.
Hắn học xong cách để trở nên thành thục, cũng học xong ý thức trách nhiệm mà mình phải gánh vác, lại duy nhất quên mất cách nở nụ cười chân tâm thật ý.
“Anh biết một đạo diễn rất có danh tiếng trong ngành, tên gọi Phó Trữ. Không biết em đã từng nghe qua hay chưa? Theo như anh biết, gần đây người này đang chuẩn bị quay một bộ phim vườn trường. Nữ chính đã xác định, còn duy nhất nhân vật nữ số 2, hắn vẫn chậm chạp không tìm được người vừa ý. Nếu em muốn, có thể đi thử xem sao.”
Phó Trữ?
Chẳng lẽ chính là người trong tương lai vì một bộ “Phong hoa” mà thành công lấy được giải thưởng Oscar đạo diễn xuất sắc nhất? Quỷ tài đạo diễn giới điện ảnh, Phó Trữ?
“Phong hoa” lấy bố cảnh thời cải cách, thông qua cuộc đời của một cô gái xuất thân bần cùng từ nông thôn đi tới thành phố lớn, trải qua sinh hoạt. Cùng với nhân sinh của nữ chính, là quá trình kinh tế tăng trưởng nhanh chóng và diện mạo mới của Hoa Quốc.
Nhưng bộ phim này, còn mang một tầng ý nghĩa vô cùng sâu sắc.
Nữ chính trong phim, cũng chính là thiếu nữ tên gọi Tiểu Phương xuất thân từ vùng nông thôn nghèo khó, lạc hậu. Sau khi đi đến thành phố lớn, bị sự rực rỡ, xa hoa và truỵ lạc làm mờ mắt, cuối cùng lầm đường lạc lối, trở thành gái đứng đường rẻ mạt. Ngắn ngủi từ một thiếu nữ thuần phác biến thành người phụ nữ say mê với tiền tài vàng son, chỉ tốn ba tháng thời gian.
Nhưng từ một gái đứng đường phổ thông trở thành mama số một cầm thẻ đỏ, lại mất tới 6 năm đằng đẵng.
Từ đơn giản, chất phác, đến quyến rũ, vũ mị, từ mười tám tuổi, đến hai mươi bốn tuổi. Những năm tháng rực rỡ, tốt đẹp nhất trong cuộc đời Tiểu Phương đều trải qua với những người đàn ông khác nhau. Nhưng kỳ thật, trước khi đến thành phố lớn, nữ chính còn có một trúc mã. Hai người vốn dĩ đều có tình cảm với nhau, nhưng chỉ vì muốn cuộc sống của chính mình trôi qua tốt đẹp hơn mà nữ chính đã vứt bỏ hắn.
Cuối cùng, cô chán ghét cuộc sống như vậy, muốn thoát khỏi nó. Nhưng khi ấy, cô đã sớm bị bệnh tật quấn thân, sinh mệnh chỉ còn lại ba tháng cuối cùng.
Khoảng thời gian cuối cùng ấy, cô về lại quê nhà, ở bên bờ sông từng chơi đùa khi còn nhỏ, dựa vào vai trúc mã, an tĩnh nhắm hai mắt lại.
Một màn cuối của phim nhựa này, là hình ảnh khóe miệng Tiểu Phương mỉm cười điềm đạm, tựa như một lần nữa trở về là thiếu nữ ngây thơ, không rành thế sự lúc trước. Có trúc mã làm bạn, sinh mệnh cô dần dần kết thúc.
Bộ phim này khi chiếu liền nhận được sự hưởng ứng vô cùng lớn. “Phong hoa” không giống với các bộ phim tình cảm bình thường khác. Đây là một bộ phim có chứa chiều sâu điện ảnh. Bởi vì nó làm người xem phải tự hỏi một vấn đề, thời điểm đối mặt với sự hấp dẫn của tiền tài, liệu bạn còn có thể bảo trì được tâm tính của chính mình, không bị dụ hoặc bên ngoài làm mờ mắt?
Tại đây, “Phong Hoa” đã thẳng thắn vạch trần nhân tính xấu xí, đồng thời còn mang tính khảo vấn đối với người xem.
Hoắc Vũ nhớ rõ, nữ chính được chọn là một ảnh hậu đã hoạt động rất lâu trong giới. Kỳ thật, ảnh hậu đó cũng không phải là người thích hợp với nhân vật Tiểu Phương. Bởi vì người này năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Tuy rằng kỹ thuật diễn xuất chúng, nhưng lại không diễn ra được hình tượng Tiểu Phương ngây ngô, đơn thuần khi mới từ nông thôn đến thành phố lớn.
Lúc trước Khương Dư Khanh cùng vị ảnh hậu này cạnh tranh nhân vật Tiểu Phương, cuối cùng cô ta lại bị không được chọn. Đây là suy sụp duy nhất trong cuộc đời Khương Dư Khanh, nhưng cũng bởi vì chuyện này, nên mới càng làm cô ta nhanh chóng trưởng thành hơn.
Về sau Mạc Trạch vì trấn an Khương Dư Khanh mà bán đứng sắc đẹp của mình, cố ý dỗ cô ta vui vẻ. Hai người thuận lý thành chương mà có lần đầu tiên ở trên xe.
Trên thực tế, Hoắc Vũ đối với bộ Phong hoa” cảm thấy rất hứng thú. Đối với nhân vật Tiểu Phương lại càng hứng thú hơn.
Muốn diễn tốt nhân vật Tiểu Phương cũng không đơn giản, nhân vật này thật sự rất phức tạp. Thời điểm mới vào thành phố, cô ấy thanh thuần, sạch sẽ. Nhưng dần dần, Tiểu Phương say mê với xa hoa, trụy lạc của thành phố lớn, trở nên vũ mị mà quyến rũ, khéo léo và thành thạo với từng gã đàn ông.
Hoắc Vũ muốn bắt lấy nhân vật Tiểu Phương này. Nhưng trước đó, cô cần phải được Phó Trữ tán thành. Mà bộ phim vườn trường lần này, chính là cơ hội tốt nhất.
Không thể không nói, Phó Trữ rất có tài. Tuổi nghề trẻ nhất nhưng lại là đạo diễn tài hoa nhất. Hắn xác thực là một đạo diễn ưu tú, nhưng trừ bỏ sự ưu tú ở ngoài, hắn còn là một người rất bắt bẻ.
Đối với phim của mình, Phó Trữ xoi mói tới mức khiến người ta giận sôi. Nhưng đúng là bởi vì hắn chuyên nghiệp, cho nên hắn mới có thể tạo ra nhiều bộ phim điện ảnh chất lượng như thế.
Cũng bởi điều này, Hoắc Vũ đã đoán trước được, việc thử vai nữ số hai của bộ vườn trường lần này sẽ không dễ dàng. Nhưng cho dù thế nào, cô đều phải nỗ lực bắt được nhân vật này.
Chỉ có như vậy, cô mới có tư cách chạm tới “Phong hoa“.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ gật đầu với Hoắc Dữ Sâm: “Được, anh trai. Em muốn đi thử xem.”
Hoắc Dữ Sâm: “Anh giúp em liên lạc với anh ta. Sau khi xác định được thời gian, anh sẽ báo em.”
“Vâng ạ.”
Trong lúc hai người nói chuyện, ngoài cửa sổ đột nhiên rộ lên từng đợt pháo hoa.
Bữa cơm tối hôm nay có chút muộn, có lẽ nên gọi là bữa ăn khuya. Hoắc Vũ nhìn pháo hoa nở rộ bên ngoài cửa sổ, vội nhìn thoáng qua di động. Thời gian hiện trên màn hình là 11:58.
Không nghĩ tới hai người chỉ nói chuyện trong chốc lát mà sắp 12 giờ đêm.
Qua 12 giờ, chính là sang một năm mới.
Hoắc Vũ đi đến bên cửa sổ, nhìn từng chùm pháo hoa đỏ vàng xanh lục, muôn hình muôn vẻ trên bầu trời, quay đầu nhìn Hoắc Dữ Sâm, cười nói: “Anh trai, Nguyên Đán vui vẻ.”
Ánh mắt Hoắc Dữ Sâm phản chiếu pháo hoa đủ mọi màu sắc bên ngoài cửa sổ, lộng lẫy, loá mắt không thể tưởng tượng. Nghe vậy, hắn hơi hơi nghiêng đầu, dùng giọng nói trầm thấp, dễ nghe đáp lại: “Năm mới vui vẻ”
Năm mới vui vẻ.
Không biết vì cái gì, Hoắc Vũ đột nhiên nhớ tới câu nói trong bức ảnh mà Mạc Trạch gửi tới.
“ Em đón năm mới một mình sao? Có muốn cùng anh đón giao thừa không ?”
Không được, không thể tiếp tục suy nghĩ.
Sao cô có thể đối với Hoắc Dữ Sâm như vậy! Sao có thể so sánh Hoắc Tự Sâm với Mạc Trạch được.
Hoắc Vũ vội xua đuổi câu nói này trong đầu, sau đó chuyên tâm thưởng thức pháo hoa ngoài cửa sổ.
Cảnh tượng đẹp như vậy, mà thời gian lại quá ngắn.
Bằng không sao có thể nói pháo hoa dễ tàn?
Nguyên nhân chính là vì thời gian tốt đẹp dễ dàng trôi đi, cho nên càng phải được cẩn thận quý trọng.
Giống như hiện tại Hoắc Vũ trở thành em gái Hoắc Dữ Sâm, mỗi giây, mỗi phút đều đáng trân trọng.
*******
Sau kỳ nghỉ Nguyên Đán, nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học.
Thời điểm Hoắc Vũ đến lớp học, Dư Tâm Tâm đã tới.
Nhìn thấy Hoắc Vũ, cô vội đi đến bên cạnh, bất mãn nói: “Hoắc Tiểu Vũ, cậu nói đi, có phải cậu có niềm vui mới hay không? Bằng không vì sao mỗi lần mình hẹn cậu, cậu đều cự tuyệt?”
Lễ Giáng Sinh hẹn Hoắc Vũ, Hoắc Vũ không tới, hẹn đón giao thừa cũng bị từ chối. Đây không phải là có niềm vui mới, thì còn có thể là gì?
Hoắc Vũ chớp chớp mắt, ăn ngay nói thật: “Bởi vì mình muốn ở cùng anh trai.”
Dư Tâm Tâm nghi ngờ nhìn cô: “Thật sự? Không có niềm vui mới?”
Hoắc Vũ buồn cười, nói giỡn: “Có, niềm vui mới chính là anh trai mình nha.”
Dư Tâm Tâm “Xì” một tiếng: “Tình cảm anh em hai người phát triển nhanh ghê.”
Hoắc Vũ giống như thật gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Dư Tâm Tâm không tiếp lời này, mà nói ra tính toán của mình: “Tiểu Vũ, cậu đã cự tuyệt mình hai lần, nếu lát nữa cậu lại tiếp tục từ chối, mình sẽ rất tức giận.”
Hoắc Vũ đang sửa sang lại sách giáo khoa, động tác chợt dừng lại. Cô mờ mịt mà a một tiếng: “Lần này? Đợi lát nữa? Làm gì?”
Dư Tâm Tâm thản nhiên nói: “Nguyên Đán chúng ta không trải qua cùng nhau, đương nhiên là đêm nay phải bù đắp. “
Hoắc Vũ kỳ quái mà chớp chớp mắt: “Đêm nay? Đi nơi nào bù đắp?”
Dư Tâm Tâm há miệng cười: “Đúng rồi, chính là đêm nay. Đi KTV Hoàng Đình.”
Đối với KTV Hoàng Đình, Hoắc Vũ có chút ấn tượng. Trong trí nhớ, nguyên chủ và Dư Tâm Tâm là khách quen ở nơi này. Hai người còn từng trốn học chạy tới đây hát với nhau.
Nếu lại từ chối Dư Tâm Tâm quả thật là có chút không thể nào nói nổi. Hơn nữa, kỳ thật Hoắc Vũ cũng rất quý trọng người bạn duy nhất này, cho nên liền gật đầu đồng ý.
Dư Tâm Tâm cười một tiếng, trên mặt tràn đầy vui mừng. Nhưng vài giây sau, dường như nghĩ tới cái gì, lông mày nhanh chóng nhăn lại.
Hoắc Vũ thấy ấn đường Dư Tâm Tâm nhíu chặt, quan tâm hỏi: “Tâm Tâm, làm sao vậy?”
“Cậu còn không biết đi? Diệp Duyệt đã thăm người thân xong, chuẩn bị về nước.”
Thời điểm Hoắc Vũ xuyên tới, Diệp Duyệt, cũng chính là nữ sinh quan hệ không tốt với nguyên chủ, từng liên hợp nữ sinh trong ban nữ sinh, cùng nhau cô lập nguyên chủ
Sau đó, cha mẹ cô ta vừa vặn xuất ngoại thăm người thân, cho nên trong khoảng thời gian này, cuộc sống học tập, sinh hoạt của năm 3 rất là an bình.
Cuộc sống cao trung của Hoắc Vũ cũng chỉ còn không đến nửa năm. Học kỳ này cũng chỉ có nửa tháng, sau đó là thi cuối kì, rồi nghỉ đông.
Nhưng lúc này Diệp Duyệt về nước, còn không biết lại muốn bắt đầu âm mưu gì. Dù sao Hoắc Vũ cũng sẽ không trốn tránh.
Cô không làm sai chuyện gì, nguyên chủ cũng vậy. Chủ động tìm cớ xung đột rồi hãm hại, vẫn luôn là Diệp Duyệt. Trong trí nhớ, dường như là bởi vì cô ta ghen ghét nhan sắc của nguyên chủ, cho nên vẫn luôn coi nguyên chủ là cái gai trong mắt.
Nếu nói đẹp là cái tội, vậy thì tội của cô đã không thể tha thứ.
Thật ra Hoắc Vũ muốn đáp trả lại Diệp Duyệt một chút. Nếu cô đã tiếp nhận thân thể này, như vậy cô cũng nên vì nguyên thân làm chút gì đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]