"Nhanh lên, tang thi đến bây giờ?" Khương Tịnh Vân hối thúc, nhưng vẻ mặt vẫn rất thản nhiên.
"Đi." Khương Chính Thiên không kiên nhẫn nói.
Đám người này anh chỉ tiện tay cứu mà thôi, đã cứu ra khỏi đó rồi thì nên đường ai nấy đi.
Anh không có trách nhiệm phải hộ tống bọn họ.
Hơn nữa trên xe còn có một con tang thi cấp cao, bọn họ muốn chết sớm à?
Khương Tịnh Vân lần này rất phá lệ nghe theo, khởi động xe.
"Đừng! Đợi đã!"
Khương Tịnh Vân hơi mỉm cười nhìn qua.
Tông Yên chần chừ một chút rồi nói: "Bọn tôi... bọn tôi không đi theo các anh nữa, cảm ơn anh Khương đã cứu bọn tôi lúc nãy, thật tình bọn tôi tuy có chút nội bộ nhưng mà tình nghĩa anh em vẫn còn đó, lúc nãy là tôi nóng đầu, nhưng mà sự thật là bọn tôi không còn gì để ăn nữa, các anh có thể trao đổi chút đồ ăn với bọn tôi không? Tôi có nước!"
Khương Chính Thiên nghe vậy thì có chút hoà hoãn tâm tình, xem ra đám người này dây thần kinh ngại ngùng vẫn chưa có hoàn toàn đứt.
Làm con người không thể tuyệt tình quá được, thôi thì cho bọn họ một chút đồ ăn rồi đuổi đi vậy, dù sao một chút đồ ăn ấy anh không thiếu.
Nghĩ vậy Khương Chính Thiên tìm trong cặp của Khương Tịnh Vân lấy ra một chút thức ăn, ném ra cho đám người kia.
Khương Tịnh Vân trợn to mắt nhìn.
Cái gì đấy!!! Cặp của ông, ai cho anh to gan dùng?!!! Dù là cặp này do anh kiếm, nhưng mà nó vào tay ông là của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-ta-muon-xung-vuong-o-mat-the/485227/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.