Vài ngày sau, , vì có xông việc quan trọng, mỗi ngày Tiêu Quý Phong chỉ gọi điện thoại về ân cần hỏi thăm một tiếng, Lý Âu cùng Tiêu Luân ở nhà trừ bỏ ăn uống ngủ thì không làm việc gì khác, thành ra Tiêu Luân cũng dần có thói quen bị Lý Âu “quấy rầy” . Mỗi ngày đều trái trốn , phải tránh, chính giữa thì chạy qua, nhưng vẫn không tránh được Lý Âu, hai huynh đệ ở nhà người tìm người trốn thật giống tán tỉnh.
Hôm nay,Tiêu Luân dậy sớm gọi điện về nhà trước kia của hắn.
Đô —— đô —— hai tiếng trường âm qua đi, bên kia đầu dây truyền đến thanh âm của Trương A Di (Lão mẹ trên danh nghĩa của Tiêu Luân, tên Trương Thiếc Lan, này cũng chính là lúc hắn phải đi nàng mới nói)
Uy?
Đầu dây kia truyền đến thanh âm ôn nhu, quen thuộc, vừa mới nghe được câu đầu tiên, hắn liền không nhịn được mà hốc mắt đỏ lên
Uy? Rốt cuộc có người không a?
Mẹ ——
Đầu dây bên kia nhất thời trầm mặc
Lão mẹ, con rất nhớ người. Thanh âm Tiêu Luân có chút nức nở.
Tiểu Luân •••• Trương Thiếc Lan cũng trở nên thương cảm
Ngươi ••• ngươi ngốc nha! Hảo ngươi cái thằng nhóc! Vừa đến Mĩ liền đã quên Lão nương ta nha! Ngay cả điện thoại cũng luyến tiếc gọi! Trong chốc lát nàng liền mắng xối xả
Mẹ, thực xin lỗi ••• Tiêu Luân không có giống bình thường tranh luận, ngược lại mở miệng nói lời xin lỗi.
••• bên kia đầu dây truyền đến một trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-hon-huyet-cua-ta/1938015/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.