Chương trước
Chương sau
Cách sự kiện hôm đó cũng đã hai ngày, hai ngày này trãi qua vô cùng tĩnh lặng và bình thường.

Mỗi sáng Lãnh Phi Liên sẽ tỉnh dậy từ trong lồng ngực của Hàn Kì Phong, đôi khi y sẽ như chú mèo lười biếng lưu luyến cọ cọ ngực hắn, thõa mãn rồi mới chui ra ngoài chỉnh trang lại bản thân.

Sáng nào Hàn Kì Phong cũng bị trêu chọc tới khó chịu, nhưng vẫn hùa theo để Lãnh Phi Liên chơi đùa tận hứng rồi cả hai liền đi xuống lầu ăn uống. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng hôm nay có điểm đặc biệt hơn, hôm nay là ngày bắt đầu vòng 3, vòng thì cuối của Võ Lâm Minh Hội.

Kim Thuyên Song đã chơi chán nên đã rời đi từ hôm qua, đối với việc này Lãnh Phi Liên cũng không muốn quản chỉ âm thầm phái người theo sau bảo vệ nàng.

Hai người vừa đi xuống lầu đã nhìn thấy Hạ Hào ngồi cạnh Thủy Mộ Ngọc dường như Thủy Mộ Ngọc nói gì đó khiến Hạ Hào cười phá lên trong có vẻ rất khoái chí.

Lãnh Phi Liên hơi ngạc nhiên không biết từ khi nào quan hệ của hai người họ lại tốt như vậy.

Thấy Lãnh Phi Liên đi xuống Hạ Hào liền hướng y làm một cái lễ biểu thị sự tôn kính, Lãnh Phi Liên hơi xua tay, y đã bảo Hạ Hào không cần như vậy nhưng người này vẫn không nghe, y cũng mặc kệ.

Trận đấu cuối cùng cũng như bao bộ truyện ngựa đực hay tu tiên khác đều được diễn ra ở khu vực nguy hiểm hoặc là một khu rừng đầy rẫy những động vật nguy hiểm có độc..v..v... Thì ở đây cũng vậy, trận đấu cuối cùng mỗi đội cử ra từ 4 đến 6 người tham gia chuyến đi này thu thập cho được những vật phẩm mà đại hội yêu cầu và tới đích trước, đội nào tới trước, có đủ vật phẩm và số thành viên lớn nhất thì sẽ là quán quân. Nếu xuất hiện hai đội bằng điểm bằng số lượng người thì sẽ tiến hành cho đấu tay đôi để chọn người chiến thắng.

Thời hạn thi đấu là 4 ngày, đích đến là trung tâm của khu rừng.

Giữa trưa các đoàn người liền nối nhau đi đến, đa số các thế lực đều chọn ra 6 người vào thì đấu, những người không có thế lực chống lưng nhưng may mắn vào được vòng ba thì sôi nổi ghép đội với nhau, ai không ghép được đành tiếc nuối bỏ quyền thi đấu.

Vòng ba nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng hoàn toàn không phải, những người thông minh đều biết và cũng nhìn ra được sơ hở trong quy định của vòng thi này.

Quy định phải tìm đủ vật phẩm chứ không nói là không được giết người đoạt vật phẩm vì vậy những thế lực non yếu hoặc không đảm bảo đều sôi nổi rút quân.

Tới chiều tối, chân chính bước chân vào thi đấu đều là những người chân chính có thực lực.

Hàn Kì Phong đi cùng Hàn Nhất Chiến và 4 vị hộ vệ mà hắn kĩ càng lựa chọn. Hàn Nhất Chiến nhìn thì không có năng lực nhưng thực sự từ nhỏ đã theo Hàn Kì Phong học võ thực lực không hề thua kém vị hộ vệ nào của Hàn Kì Phong. Lãnh Phi Liên thì lựa chọn cùng Hạ Hào, Chu Tư Duật, A Minh, A Nhất và A Thập đấu vòng 3.

Thủy Nguyệt quốc thì có Thủy Mộ Ngọc, Thủy Lam, một cô gái trẻ và 3 nam nhân khác.

Mộc Nham quốc, Thổ Chu quốc, Hỏa Lưu Ly quốc, Kim Mã quốc cũng đồng thời ra quân, nhìn qua có lẽ đều là những trụ cột chân chính của quốc gia. Đối với vòng thi này Lãnh Phi Liên vô cùng háo hức muốn thử sức.

Y đại khái còn nhớ được nơi xuất hiện của một vài vật phẩm trong nguyên tác cũng như cách để lấy nó, còn những vật phẩm còn lại thì tùy duyên đi.

\*\*

Đoàn người nối đuôi nhau vào rừng rậm, sau một hồi liền chậm rãi tách ra, duy chỉ có nhóm người Lãnh Phi Liên, Hàn Kì Phong, Thủy Mộ Ngọc là vẫn tiếp tục đi cùng nhau, điều này khiến 1 số thế lực nhỏ cảm thấy rất uất ức.

Vì là ba thế lực lớn hợp lại nên đường đi của họ bô cùng nhàn rỗi, theo sự chỉ dẫn của Lãnh Phi Liên việc thu thập vật phẩm cũng không tồi, đa phần đều đã có rất nhanh liền chỉ còn thiếu 3 vật phẩm cuối, nhưng ba cái này lại chính là 3 cái quan trọng nhất, quí giá nhất và khó tìm nhất. Họ cũng không vội nhanh chóng tìm nơi để nghĩ ngơi giữ sức để ngày mai đi tìm nốt 3 vật phẩm còn lại.

Đến tối đám người Lãnh Phi Liên liền tìm được một cái hang động. Hàn Kì Phong vô trước quan sát xung quanh thấy an toàn mới bước ra ôm eo Lãnh Phi Liên đi vào. Thái độ vô cùng quan tâm, chiều chuộng. Khiến một đám người đi theo đằng sau bị cơm tró đâm cho mù mắt.

"Ngồi xuống đây đi, khi nãy hộ vệ của ta vừa bắt được một con nai rất mập, ngươi đợi ta nướng cho ngươi".

Hàn Kì Phong ôn nhu nói.

Lãnh Phi Liên nghe lời ngồi xuống nhìn Hàn Kì Phong cùng một đám hộ vệ loay hoay với con nai đằng xa. Trong đôi mắt không biết khi nào đã mềm mại thành một mảnh.

A Minh thấy Lãnh Phi Liên ngồi đó, liền nhanh chóng chạy lại

"Cung chủ, người xem ở đây toàn người quen, đã vậy còn là trong rừng đêm tối, người nói xem có thể cởi bỏ cái áo choàng này không?"

Lãnh Phi Liên nghĩ nghĩ một hồi rồi đồng ý. A Minh vui vẻ chạy về nói với mọi người. Hạ Hào sớm cũng đã cảm thấy cái áo choàng thần bí này nhìn thì ngầu thật nhưng thật vướng víu, nay được cho phép liền không ngần ngại mà cởi xuống, lộ ra một tâm lưng tuyết trắng khiến một đám nam nhân xung quanh nhìn đến ngơ ngẩn.

Nói thật so ra thì làn da của Hạ Hào không hề thua kém Lãnh Phi Liên tí nào, trắng mịn không tì vết, đã vậy cậu ta cũng là một thân thể nhỏ bé cũng chẳng lớn hơn Lãnh Phi Liên bao nhiêu, nhìn qua chẳng khác nữ nhân là mấy.

Còn chưa kịp phản ứng, một cái áo choàng xanh đã phủ lên vai Hạ Hào, Thủy Mộ Ngọc đen mặt nhìn mấy nam bên kia cho họ một ánh mắt sắt như dao. Họ nhận ra mình thất thố liền ngại ngùng sôi nổi rời mắt.

"Gì vậy?". Hạ Hào ngẩn đầu hỏi, lộ ra gương mặt đáng yêu, xinh đẹp, Thủy Mộ Ngọc bỗng chốc cứng người.

"Khụ, tự ngươi chú ý một chút..."

Hạ Hào liếc mắt nhìn Thủy Mộ Ngọc vô cùng không hiểu nhíu mày " Cái gì mà chú ý, đều là nam nhân với nhau để ý làm gì."

"Ngươi...dù vậy cũng không được..."

"Ta cứ thích để trần vậy đó, thì sao?". Hạ Hào nổi lên máu bướng bỉnh, bĩu môi hất cái áo của Thủy Mộ Ngọc xuống đi ra ngoài suối đằng xa

Thủy Mộ Ngọc nhanh chóng nhặt áo lên chạy theo:" Ngươi đừng bướng, mau mặc vào cho ta."

"Ta cứ không mặc đó ngươi làm gì ta!".

"Mặc vào!!"

"Không!!!"

Tiếng nói xa dần có lẽ người đã đi xa, Lãnh Phi Liên lắc lắc đầu, kéo bỏ cái mũ choàng xuống để lộ gương mặt vẫn chứ nảy nở hoàn toàn nhưng đã thập phần thanh tú.

Lúc này Hàn Kì Phong đã cầm đến một cái đùi nai đã nướng chín.

"Ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta xuất phát sớm."

"Được." Lãnh Phi Liên nhận lấy miếng thịt nai mà Hàn Kì Phong bóc, ăn một miếng.

"Ngon không?"

"Ừm, ngon"

"Cẩn thận nóng." Hàn Kì Phong lau đi vệt mỡ bên môi Lãnh Phi Liên, lại yêu thương hun trán y một phát. Lãnh Phi Liên hiện tại đã miễn dịch với việc Hàn Kì Phong thân mật, dù gì ngủ cũng ngủ cùng rồi, chỉ hun thôi mà có gì đâu phải ngại.

"Ặc....cửu huynh ta sắp nghẹn cơm chó chết rồi..." đằng sau vang lên tiếng kiêu đau khổ của Hàn Nhất Chiến.

Lãnh Phi Liên đưa mắt nhìn sang, Hàn Kì Phong cũng nhìn cậu nhóc

"Nhìn ta làm gì, ta chỉ định đến xin ké một tí thịt đùi thôi, ai ngờ chưa đến đã bị ngồn một đống cơm chó rồi." Hàn Nhất Chiến không cao hứng bĩu môi.

Cậu nhận ra từ khi cửu huynh rơi vào lưới tình thì cậu liền bị cho ra rìa. Ngay lúc cậu nhóc còn đang ủy khuất hề hề, một cái đùi nai liền chìa ra trước mặt cậu

"Cho đệ". Hàn Nhất Chiến nhìn sang thấy Thủy Lam đang mỉm cười nhìn cậu

A, quả nhiên là mỹ nam ca ca là đáng yêu nhất, không chỉ đẹp mà còn tốt bụng nữa.

Hàn Nhất Chiến vui vẻ nhận lấy, nói một tiếng đa tạ, rồi trừng mắt với Hàn Kì Phong một cái rồi chạy sang một góc nhỏ ngồi nhâm nhi.

Thủy Lam cũng gật đầu với Hàn Kì Phong một cái rồi đi theo Hàn Nhất Chiến, cả hai ngồi ở góc trò chuyện nhìn qua có vẻ rất hợp ý.

"Ăn xong rồi, ta muốn đi tản bộ, huynh đi với ta không?". Lãnh Phi Liên cười hỏi

"Được"

Hai người không có mục đích đi dạo bên ngoài, chẳng bao lâu đã tới một bờ suối mát, trên đầu còn có ánh trăng tỏa sáng nhìn vô cùng lãng mạn.

Lãnh Phi Liên dừng chân ngồi xuống một tảng đá ngước mặt lên nhìn ánh trăng trên đầu, Hàn Kì Phong cũng ngồi xuống cùng y, cũng nâng mắt nhìn lên bầu trời, ánh trăng đêm nay quả thật rất đẹp nhưng chẳng đẹp bằng người đang ngồi bên cạnh hắn lúc này.

Hàn Kì Phong thu mắt lại nhìn sang Lãnh Phi Liên, phát hiện y cũng đang nhìn mình liền mỉm cười hỏi :" sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là hơi nhớ nhà."

"Huyết ảnh cung sao?" Hàn Kì Phong hỏi

Lãnh Phi Liên lắc đầu.

" Hầu phủ ...sao?"

Lãnh Phi Liên lại lắc đầu. Huynh không biết đâu đó là một nơi rất xa, một nơi cách đây một khoảng cách được tính bằng thời không.
Lãnh Phi Liên lại nhìn hắn, một hồi rồi khẽ cười:" Lúc trước thì ta nhớ rất nhiều, nhưng hiện tại thì không còn nhiều nữa, bây giờ đối với nơi đó ta chỉ là 1 kỉ niệm thôi, huynh biết tại sao không?"

"Tại sao?". Hàn Kì Phong chăm chú nhìn y

"Tại vì..." Lãnh Phi Liên đột nhiên sát gần lại, khẽ nhướng người sang hôn nhẹ lên môi Hàn Kì Phong " vì hiện tại, ta lưu luyến huynh!"

Lãnh Phi Liên tách ra, nhìn gương mặt anh tuấn của hắn bị nhiễm một tầng đỏ ửng Lãnh Phi Liên cười to.

Sau đó đôi mắt phượng khẽ híp lại, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh

"Mới đó đã đỏ mặt rồi à? Vậy bây giờ thì sao?". Lãnh Phi Liên ở bên tai Hàn Kì Phong khẽ gọi một tiếng " Phu quân..." còn thổi một cái vào tai Hàn Kì Phong.

Trêu chọc xong y đang định chuồn, thì bị Hàn Kì Phong nắm lại

"Đệ giỏi lắm!"

"Hắc hắc cửu vương gia đỏ mặt thật đáng yêu nha.."

Hàn Kì Phong cuối đầu, ngậm lấy bờ môi đang hé mở kia, tham lam l-i-ế-m m-ú-t. Tiếng nước chật chật phát ra rõ rệt trong không gian yên tĩnh.

Ánh trăng đang chiếu sáng trên cao cũng thẹn thùng với cảnh trước mắt.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Có ai nhìn ra tên của Hàn Nhất Chiến với Thủy Lam có gì đặc biệt hong ta♪~(´ε` )










Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.