Lãnh Phi Liên cả đường đi thấy gì chướng mắt lập tức đạp cho vài phát vô cùng bạo lực về tới phòng liền đấm sầm cửa lại, chặn Hàn Kì Phong ở bên ngoài. Y đi một mạch đến phòng ngủ rồi nhào lên giường vùi đầu vào gối. Lại nghe thấy tiếng gõ cửa, y lười phản ứng lập tức lầy chăn trùm cả người lại một bộ 'tai không nghe tâm không phiền'.
Hàn Kì Phong đứng ở ngoài gõ cửa một hồi, cũng không hiểu vì sao y sinh khí liền lắc lắc đầu rời đi, định bụng không biết làm gì để dỗ tiểu gia hỏa nguôi giận.
Lãnh Phi Liên nhận thấy tiếng bước chân rời đi đã xa liền chui ra khỏi chăn nằm suy nghĩ vu vơ một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay.
"Đây là đâu?". Lãnh Phi Liên nhận ra bản thân đang lơ lửng ở trong một đám sương mù, chưa đợi y suy đoán nhiều, sương dần tan Lãnh Phi Liên nhìn sang bỗng gương mặt tối sầm xuống.
Xung quanh nơi y đang đứng có những tòa nhà cao tầng mọc lên sừng sừng, có những chiếc xe 4 bánh sang trọng nối đuôi nhau chạy qua, bên kia đường là một đứa trẻ đang khóc nhào nhìn hai người trước mặt.
Người đàn ông đang kéo vali đi mặc kệ người phụ nữ níu kéo nhiều lần, ông ta vẫn không lưu luyến bước đi, lần này người phụ nữ kia liền chạy tới, không cần mặt mũi mà ôm lấy chân ông ta khóc lóc cầu xin ông ta đừng bỏ đi. Người đàn ông vô cùng tức giận đá người phụ nữ ra. Nhưng không biết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-cau-duoc-om-dui/2054483/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.