Vương Phi Vân vốn đã về từ sớm đang đợi Vũ Nguyệt Hằng về dùng bữa, từ xa thấy nàng về trên tay cầm một tấm vải chất liệu tốt nhưng màu thì lại xám xịt u buồn nhìn qua thật không hợp với độ tuổi của nàng.
Vương Phi Vân chỉ chỉ nàng lại chỉ chỉ tấm vải hỏi: " Sao người chọn màu này?".
"Không chọn cũng không có lựa chọn khác...". Nàng trả lời rồi nhận ra mình không nên khiến nhi tử lo lắng liền đổi đề tài:_" Nào, mau ăn cơm trễ rồi đói chết mất!".
Vương Phi Vân làm ra vẻ không có việc gì ngồi ăn cơm đôi mắt lại lóe lên hàn quang.
Sau nhẹ giọng nói: " Màu tẻ nhạt cũng không là gì quan trọng là người may ra sao người mặc ra sao, nếu biết cách dùng sẽ may ra bộ y phục đẹp!".
Vũ Nguyệt Hằng chỉ cười cười nói đùa
"Vậy Vân nhi liền may cho nương một bộ, thế nào?"
Nàng vốn chỉ nói đùa nào ngờ thiếu niên suy tư một chút rồi vui vẻ đáp ứng.
Vũ Nguyệt Hằng ngoài mặt cười đến rạng rỡ nhưng bên trong lại đành im lặng thở dài, xem ra mùa đông này nàng không có y phục mới mặc rồi đúng là chơi ngu.
________________
Tối hôm đó Vương Phi Vân gọi Hạ Hào vào phòng nói chuyện. Y nói cho cậu biết ý định muốn rời khỏi Hầu Phủ của mình và có khả năng sẽ sống nghèo khổ ( xạo thôi) và hỏi Hạ Hào có muốn ra khỏi phủ cùng mình hay không và câu trả lời là có.
Hạ Hào lúc trước là con trong một gia đình nghèo, ngoài cậu ra còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-cau-duoc-om-dui/153264/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.