Đã hơn một tháng kể từ khi Vương Phi Vân trọng sinh trở về, thời gian này không phải lúc y xuyên qua mà là khi cơ thể này 9 tuổi, cũng ở thời gian này y được nếm rõ sự bất công của phụ thân đối với mẹ con y. Lúc trước y còn phẫn nộ đến giờ thì chỉ còn biết cười lạnh một tiếng.
Một tháng này Vương Phi Vân chỉ đi vòng quanh tiểu viện nhỏ của mình, chỉ gặp Vũ Nguyệt Hằng và vài nô tỳ, còn vị phụ thân kia thì chưa từng gặp mặt.
Đang ngồi uống trà thì Vương Phi Vân nhìn thấy Vũ Nguyệt Hằng trở về với một bên má sừn tấy.
Thấy y gương mặt buồn tủi của nàng nhanh chóng thay bằng nụ cười nhẹ nhàng như bao ngày, xem nhẹ vết thương bên má.
"Vân nhi sao con lại ngồi đây?"
"Con đợi người, mặt người sao vậy?"
"Không có gì, đã ăn gì chưa hôm nay mẫu thân vừa đến chỗ Phu Nhân lấy tiền tháng này hôm nay ta làm cho con vài món ngon!". Vũ Nguyệt Hằng vô thức xoa mặt.
"Vâng ạ, vậy con về phòng nghỉ ngơi một lát, nấu xong người cho người gọi con là được!". Vương Phi Vân nghịch ngợm nháy mắt rồi chạy đi.
Vũ Nguyệt Hằng nhìn theo bóng lưng con trai, trong mắt tràn đầy yêu thương và bất đắc dĩ.
Vương Phi Vân một đường chạy về phòng, đóng cửa lại mặt y lập tức sa sầm lại.
Yên phân thì sao chứ?
Không đóng vai phản diện thì sao chứ?
Ôm đùi thì sao chứ?
Cuối cùng không phải cũng là chịu chết sao?
Vai ác dù chết thảm nhưng cũng được một khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-cau-duoc-om-dui/153261/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.