Bị Hàn đế ôm chầm lấy, Vương Túc đứng dại ra một lúc lâu, đến khi nghe thấy tiếng khóc của Vương Phi Vân thì mới giật mình sực tỉnh. Đẩy nhẹ Hàn đế ra, chạy đến bên Vương Phi Vân chỉ thấu y ôm chặt cái xác lạnh cóng của Vũ Nguyệt Hằng mà nức nở, bên cạnh là xác của Bạch Ngọc Cẩm cùng hầu gia thập phần bi thương.
"Mẫu thân....Mau tỉnh a....đừng đùa hài nhi....đừng mà..."
Vương Phi Vân càng khóc càng to. Bỗng y bị kéo mạnh vào một cái ôm ấm áp, bên tai nghe được giọng nói trầm tĩnh quen thuộc khiến y bình tĩnh lại :" Vân nhi đừng khóc.... Ca ca sẽ đau lòng.."
"Ca ca...". Ôm chầm lấy Vương Túc, y khóc càng lớn hơn. Y cảm nhận được sự đau buồn của cơ thể này, có lẽ là do cảm xúc còn sót lại của Vương Phi Vân, y bây giờ chỉ muốn khóc, khóc thật lớn cho mọi nỗi buồn trôi qua hết. Cứ như vậy y ngất đi.
__________________«*»££££«*»___________
Lúc tỉnh lại đã là 7 ngày sau.
Mở mắt ra y chỉ thấy một khung cảnh vắng vẻ, không có ai cả, không một bóng người...thật cô đơn...
"Ca ca....". Giọng y giờ đã khàn đi vì lâu ngày không nói chuyện, tiếng nói cũng nhỏ nhưng trong căn phòng vắng lặng thì lại phá lệ rõ ràng.
Cánh cửa mở ra nhưng người bước vào lại không phải là người y muốn gặp.
Vương Hạo Thiên vừa bước vào liền thấy y đã tỉnh, trên gương mặt lập tức lóe lên sự vui mừng:" Đệ tỉnh rồi! Mau uống thuốc a, đệ đã ngủ 7 ngày rồi, uống đi nhị ca liền bảo người nấu cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-cau-duoc-om-dui/153259/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.