Tiếng cúp điện thoại bíp bíp vang ra từ loa, rơi vào trong tai Lương Đống. Gã nhìn anh An vẫn đang cầm di động, khó hiểu hỏi: “Anh An, cha cậu bảo cậu đi đâu thế?” 
Cái gì Thượng cái gì Uyển cơ? Lương Đống nhảy dựng lên: “Thượng Danh Uyển?!” 
Khẳng định chính là chỗ ấy. 
Dù chưa từng đến đó nhưng gã đã nghe chị cả nhắc qua mấy lần. Tề Tử Chí mà lúc trước cô muốn theo đuổi sống ở đó. 
Nhân vật lớn nhà họ Thẩm và Tề Tử Chí sống cùng khu? 
Không quá khả thi. 
Thượng Danh Uyển tám chín phần mười là nơi ở của tình nhân nhỏ nào đó của y. Thế gọi anh An đi làm gì? 
Chẳng lẽ tình nhân nhỏ đó là bạn học của anh An? 
Tình tiết máu chó này không qua được sao? 
Lương Đống suy nghĩ lung ta lung tung hồi lâu, chẳng nghĩ thông suốt được cái gì: “Bên trong cái gì đó, anh An, phía cha cậu…” 
“Cậu, đừng quản.” Thẩm Nhi An rũ mắt vuốt nhẹ vỏ điện thoại. 
Lương Đống lúng ta lúng túng nói: “Anh An, có phải tớ đã làm sai chuyện gì không?” 
Thẩm Nhi An không lên tiếng. 
Lương Đống nóng mặt, cáu kỉnh. Lúc đó anh An ngã cầu thang, tay ôm chặt chiếc điện thoại bê bết máu, lướt danh sách cuộc gọi để tìm số, khi tìm được thì ấn mở ra nhưng không gọi đi. 
Ghi chú của dãy số đó chỉ một chữ. 
– Thẩm. 
Lương Đống nhìn chữ “Thẩm” kia, người đầu tiên gã nghĩ tới là gia chủ nhà họ Thẩm. 
Thân phận người cha tự mang vầng sáng mạnh mẽ. Cho dù là kẻ không tròn trách 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bye-bye/777508/chuong-26.html