Chương trước
Chương sau
Giờ thứ bảy mươi kể từ khi Thích Dĩ Lạo tỉnh lại ở viện nghiên cứu khoa học, vết thương lớn nhỏ trên người hắn đều đã được xử lý, không bị thương chỗ hiểm.

Điều này là nhờ phản ứng nhanh chóng của hắn sau cú ngã, bằng không lúc được phát hiện, hắn sẽ chỉ là một thi thể còn ấm.

Thích Dĩ Lạo nhớ lại cảnh tượng dưới chân núi, cành cây đâm vào mắt hắn, hắn đi vững vàng mà cũng có thể ngã, bên dưới trùng hợp có một tảng đá sắc nhọn.

Tất cả những nguy hiểm đó đều là những gì hắn đối mặt sau khi chống lại vận mệnh.

Thích Dĩ Lạo dựa vào đầu giường, sơ mi mở rộng, trước ngực quấn lớp lớp băng gạc. Hắn châm điếu thuốc, lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm. Cảm giác quỷ dị mấy tiếng trước bị hắn lôi ra, ngẫm nghĩ, cười nhạo thành tiếng. Lúc ấy hắn đang mở họp, trái tim đập dữ dội liên hồi không báo trước.

Trên đường về Lan Mặc Phủ, hắn đột nhiên muốn tới núi Minh Nguyên, cảm giác thôi thúc quá mãnh liệt, nếu không đi sẽ hối hận cả đời.

Ban đầu Thích Dĩ Lạo chống cự, nhưng khi hắn nhớ tới người yêu nhỏ của mình ở trên núi, tần suất chống cự trở nên ít hơn.

Vừa không chú ý là ý niệm kỳ quái ấy đã lợi dụng sơ hở, hắn lên núi.

"Cạch."

Cửa phòng tắm mở ra, cách làn khói mờ Thích Dĩ Lạo nhìn người trẻ tuổi đi ra ngoài, nhớ tới bóng dáng nửa ẩn nửa hiện trong rừng cây mà mình nhìn thấy trên đỉnh núi.

Lúc đó hắn chỉ liếc một cái đã nhận ra nó trùng khớp với giấc mơ mình thường gặp.

Giây phút ấy, như thể bàn tay vận mệnh kéo cổ Thích Dĩ Lạo, lôi hắn tới, sau đó nữa, hắn và người nọ đồng thời rơi xuống vách núi.

Giao Bạch lau tóc bò lên giường, ngơ ngẩn nhìn nốt ruồi son nhỏ trên sống mũi của Thích Dĩ Lạo. Cái kịch bản rơi vách núi này cũ rích lắm, trong bối cảnh tu tiên sẽ nhặt được thần đao thần châu thần bảo, đủ loại vật thần thánh. Còn trong bối cảnh hiện đại, nếu một người rơi xuống, nhất định có thể gặp được chân mệnh thiên tử có thân phận thần bí, nếu là hai người thì sẽ đóng cọc.

Ở trên núi Thích Dĩ Lạo nói quay về sẽ giải thích, nhưng giờ về rồi hắn lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Lễ Giác đâu?" Giao Bạch đột nhiên hỏi.

Thích Dĩ Lạo rít một hơi thuốc: "Hỏi người khác làm gì?"

"Đây là lần đầu tiên anh gặp cậu ta nhỉ?" Giao Bạch lại hỏi thêm một câu.

Thích Dĩ Lạo cởi áo ngủ của cậu ra, đặt một nụ hôn nồng nặc mùi thuốc lá lên bả vai và cổ cậu.

Giao Bạch ném chiếc khăn tắm đi, để mặc Thích Dĩ Lạo hôn cậu theo kiểu động vật tìm kiếm lãnh địa.

Giao Bạch biết suy nghĩ của Thích Dĩ Lạo rối một nùi, không có cách nào nói rõ, chân tướng ly kỳ quá nặng nề, giũ không ra.

Hõm cổ Giao Bạch tê rần, cậu hít hà, hiện tại Thích Dĩ Lạo còn chưa khôi phục ký ức, không biết bản thân đã thức tỉnh lần thứ hai.

"Trợ thủ nhỏ, tôi có thể tiết lộ lai lịch của mình không?"

[Không thể.]

"Tiết lộ bị động thì sao?"

[Tùy theo phạm vi.]

"Ví dụ như thế giới là truyện tranh, mọi người đều là người giấy?"

[Không thể.]

Giao Bạch tức cười, thế còn nói khỉ gió gì nữa.

Thôi, không tiết lộ thì không tiết lộ, cậu và Thích Dĩ Lạo đều ngầm hiểu rõ bản chất thế giới, chỉ cách một lớp màng, chọc thủng hay không cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống.

Đây không phải là truyện tranh ư, hãy xem như phần Thích Dĩ Lạo hỏi lai lịch của cậu rồi nói về thiết lập vận mệnh, họ cảm khái thảo luận, là khoảng trống trong truyện tranh đi, lưu giữ lại.

Thích Dĩ Lạo đã ngủ, nhưng Giao Bạch không ngủ được, một tay của cậu bị Thích Dĩ Lạo nắm lấy, tay còn lại lướt điện thoại.

Được lắm, Lễ Giác lên hot search rồi, còn đứng đầu.

Tiêu đề là, #Tình yêu vô vọng nguy hiểm ở núi Minh Nguyên#, cũng rất mông lung. Trước khi bấm vào xem, Giao Bạch không tưởng tượng ra được nội dung là gì, sau khi nhấp vào, cậu suýt nữa không cầm chắc điện thoại.

Thích Dĩ Lạo bị người khác kéo lên, còn Lễ Giác không ai quan tâm, song tự cậu ta có thể đi lên, vẫn còn một chút hào quang của nhân vật chính.

Lên được rồi thì cũng thôi, ấy vậy mà còn đứng trên ngôi tháp cổ của chùa Minh Nguyên, cũng không biết lên đó kiểu gì. Toàn thân cậu ta lấm lem đứng trên tháp cổ gần ao sen.

"Thẩm Nhi An..."

Lễ Giác hét vào camera điện thoại, "Thẩm Nhi An!"

Con chim bay qua, đậu trên đỉnh tháp đằng sau cậu ta, trong đôi mắt đẹp đẽ ầng ậc nước mắt trong suốt lấp lánh, bờ môi dính máu mím chặt rồi hơi buông ra, mấp máy, "Chúc cậu hạnh phúc."

"Tôi phải đi đây."

Lễ Giác nở một nụ cười tuyệt đẹp. Cậu ta giang hai cánh tay, làm động tác muốn bay liệng, sau đó khép lại hàng mi ướt đẫm nước mắt, cười nói, "Tôi phải đi tìm bà nội... Tạm biệt..."

Điện thoại rung lắc, ngay tiếp theo vang lên một tiếng gào khóc thê lương, "Kiếp sau, tôi vẫn muốn gặp lại cậu!"

"Thẩm Nhi An, em yêu anh ——"

Góc độ video hướng lên trên, cảnh cuối cùng là bầu trời đầy sương mù mịt.

Giao Bạch nhanh chóng làm mới tin tức, lực lượng cảnh sát xác minh rằng Lễ Giác đã chết, tử vong tại chỗ.

Đoạn video được Lễ Giác đăng lên trước khi ngã xuống.

Cậu ta chọn ao sen nơi đỏ xanh đan xen, ngay cả lúc chết cũng chọn một địa điểm đẹp đẽ, ôm ấp kỳ vọng lớn nhất với kiếp sau.

Weibo tràn ngập sự tiếc thương dành cho Lễ Giác, chấn động trước mỹ mạo của cậu ta.

Dù khuôn mặt bẩn thành như vậy, cũng có thể nhìn ra vẻ đẹp tuyệt vời của cậu ta.

Những lời mà Lễ Giác để lại cho thế giới sẽ làm Thẩm Nhi An hứng chịu sức ép dư luận, đó có lẽ chính là mục đích của cậu ta. Cậu ta muốn Thẩm Nhi An bận lòng vì mình.

Suy nghĩ của Giao Bạch bị phân tán bởi một ánh mắt kỳ lạ, cậu quay đầu nhìn Thích Dĩ Lạo không biết tại sao lại tỉnh, phát hiện sắc mặt đối phương không ổn: "Sao thế?"

"Khó chịu." Thích Dĩ Lạo vùi đầu vào cổ cậu.

Giao Bạch đặt điện thoại xuống: "Tác dụng của thuốc bắt đầu giảm rồi à?"

"Có lẽ." Thích Dĩ Lạo không phân rõ tim và đầu nơi nào đau hơn, thậm chí không phân biệt được là thật hay ảo giác. Hắn chỉ áp chóp mũi sát vào làn da của chàng trai, hít thật sâu mùi hương quen thuộc.

Giao Bạch nhìn trần nhà, ý thức của Thích Dĩ Lạo mới thức tỉnh, hắn còn chưa kịp sắp xếp tiêu hóa, mà tác dụng của thuốc đã giảm trước thời hạn, hơn nữa trên người còn có vết thương, ba tầng thương tổn.

"Để em hỏi phía viện nghiên cứu xem." Giao Bạch vừa với tới chiếc điện thoại thì đã bị Thích Dĩ Lạo nắm tay, nhét trở lại trong lòng mình.

Tác dụng phụ của Thích Dĩ Lạo còn nghiêm trọng hơn Giao Bạch dự kiến.

Không chỉ đau đớn, mà còn yếu ớt.

Thích Dĩ Lạo đã tiến vào nhóm, ảnh chân dung là chữ "Trăm" màu vàng, trang trí góc viền là tai mèo.

Nếu hắn chưa vào nhóm, lúc này con mèo trắng bự nhất định đang ủ rũ, phờ phạc nằm co ro thành một cục, thỉnh thoảng "meow" một tiếng mềm mềm khe khẽ với Giao Bạch. Mang gương mặt lạnh lùng cao quý, bày ra dáng vẻ nhu nhược.

Giao Bạch xem các nhóm.

→ duyên phận kiếp này [tri kỷ] 0/1

→ đời này vĩnh viễn không phụ lòng [chí thân chí cốt] 0/2

→ bảo vệ đời đời kiếp kiếp [tình yêu và thần linh] 1/1

→ cả đời khó quên [người xa lạ quen thuộc nhất] 0/3

Thích Dĩ Lạo coi cậu là thần.

Giao Bạch chẳng đi được đâu, cậu bị Thích Dĩ Lạo giam trên giường, nhịn đến khi bàng quang sắp nổ tung mới đi vệ sinh, đối phương còn bám theo cậu, răng ngậm gáy cậu.

Nước tiểu bắn ra thành hình chữ "S", run lẩy bẩy văng tung tóe quanh bồn cầu.

Giao Bạch tùy tiện dọn dẹp xong, sau đó lại bị Thích Dĩ Lạo kéo về giường. Hai người cũng không làm gì khác, chỉ quay mặt vào bức tường giám sát.

Thích Dĩ Lạo mở ra một video, yêu cầu Giao Bạch kể thêm về đoạn ngắn tương ứng.

Tâm trí Giao Bạch rối bời, chỉ còn mỗi Thẩm Nhi An chưa vào nhóm, chắc chắn là sắp rồi, cậu có linh cảm. Cái cảm giác có thể hoàn thành nhiệm vụ bất cứ lúc nào này phức tạp khó diễn tả.

"Anh chết thì em phải làm sao đây, em cũng không sống nổi nữa!"

Giao Bạch bỗng nghe thấy giọng nói của chính mình. Cậu ngẩng đầu nhìn video giám sát trên bức tường đối diện, đập vào mắt là cảnh ở khoang chữa bệnh.

Trong video, Giao Bạch điên cuồng va vào môi Thích Dĩ Lạo, nước mắt rơi xuống mũi hắn, trượt tiến vào bên gáy, để lại vết nước nhợt nhạt.

"Đừng xem nữa." Giao Bạch toan giật lấy điều khiển từ xa trong tay Thích Dĩ Lạo, muốn tắt video giám sát, lại bị hắn nhìn chằm chằm với con ngươi đỏ ngầu.

Thích Dĩ Lạo tì lên trán Giao Bạch, nhìn vào mắt cậu.

Giao Bạch nằm bên dưới hơi tụt xuống một chút, hôn lên cúc áo sơ mi của Thích Dĩ Lạo, sau đó môi cậu di chuyển một đường lên trên, sượt qua miếng băng gạc trên ngực hắn, kề sát yết hầu đang lăn của hắn.

"Em không muốn chết, em cũng mệt mỏi mà. Em đã cầm cự tiếp được, anh từ bỏ cái gì chứ. Anh đừng hòng ngủ."

"..."

"Chính em đòi điều kiện muốn giải thoát, em vác đá ghè chân mình, em đã nghĩ xong cách đạp văng cục đá để đi tìm anh, bất luận có bao nhiêu khó khăn em cũng có thể làm được. Em cũng đang suy nghĩ về tương lai."

"..."

"Xin anh."

"Làm ơn, sống đi, đừng chết, anh sống tiếp cho em, chúng ta cùng nhau sống tiếp, "

"Thích Dĩ Lạo!"

"Thích anh."

Tích tắc ——

Chiếc đồng hồ treo tường lớn trên hành lang dừng ở ba giờ đúng.

Giờ thứ bảy mươi hai sau khi tỉnh lại, Thích Dĩ Lạo bất tỉnh ngã xuống người Giao Bạch.

Mưa rào ập đến, Lan Mặc Phủ vang đùng đùng lộp bộp không dứt.

Thích Dĩ Lạo hôn mê, Giao Bạch lo lắng đi tới đi lui trong phòng. Hoàn thành xong nhiệm vụ là cậu phải đi, cậu nên làm gì để lưu lại lời nhắn đây?

[Cảnh cáo, suy nghĩ của người chơi Giao Bạch là làm trái quy tắc, sẽ bị xóa bỏ.]

Giao Bạch sững sờ: "Đệt."

Cậu gọi điện cho Chương Chẩm: "Anh này, anh đang làm gì đấy?"

Chương Chẩm nói mình đang ở chỗ bác sĩ tâm lý, sẽ sớm trở về. Khi anh ba đã bình an, anh mới biết đại khái mọi chuyện. Điều này làm anh rất áy náy, càng củng cố quyết tâm nhanh chóng hồi phục sức khỏe của anh.

"Bạch Bạch, anh ba thế nào?" Chương Chẩm hỏi.

"Đang ngủ ạ." Giao Bạch nói, "Em có mấy câu muốn nói với anh."

Chương Chẩm cảm nhận được sự khác thường của cậu: "Anh đang nghe đây."

Giao Bạch đang định mở miệng thì âm thanh điện tử lại đưa ra một cảnh cáo khác.

[Nhắc nhở người chơi Giao Bạch, những gì cậu muốn làm bây giờ đều là vô ích.]

Giao Bạch nói tiếp: "Còn sống mới có hy vọng."

"Anh và em không có quan hệ huyết thống, nhưng em coi anh là anh ruột. Em hy vọng anh có thể thoát khỏi bệnh tật, lại làm một đại mỹ nhân như trước đây, mãi mãi giữ được thiện ý mà ngày đầu em nhìn thấy trong anh."

Trợ thủ nhỏ im lặng, dường như chẳng ngờ rằng Giao Bạch không những không nghe khuyên nhủ, mà còn ngu ngốc tiết lộ một số ám hiệu cho người xung quanh, ám chỉ cậu có thể suôn sẻ trở về.

Giao Bạch chợt ngoái đầu lại, đối diện với một cặp mắt đầy tơ máu.

Ký ức của Thích Dĩ Lạo đã quay trở lại.

Biến hóa trong mắt quá rõ ràng, trước khi mất trí nhớ, đôi mắt của Thích Dĩ Lạo trẻ trung sáng ngời, nhưng sau khi khôi phục ký ức lại trở nên u ám hơn rất nhiều.

Giao Bạch cúp máy, nghe thấy Thích Dĩ Lạo nói, "Tới đây."

Cậu đi đến bên giường, Thích Dĩ Lạo nắm chặt tay cậu, "Có trách chú không?"

"Có." Giao Bạch trả lời.

Thích Dĩ Lạo mỉm cười hôn lên đầu ngón tay cậu.

Chuyện đầu tiên mà Thích Dĩ Lạo làm khi khôi phục ký ức là hôn Giao Bạch, chuyện thứ hai là lấy ra chiếc lồng kim loại từ trong két sắt phòng ngủ. Đây không phải là cái hắn đeo trước lúc gặp nạn, mà là cái dự phòng, hắn định vào nhà vệ sinh đeo nó lên.

"Anh làm gì thế?" Giao Bạch đứng trên giường toét miệng với hắn, "Tỉnh dậy là muốn đeo luôn à?"

Thích Dĩ Lạo bất đắc dĩ: "Chú quen rồi."

"Được, anh cứ ôm thói quen của anh qua ngày đi." Giao Bạch hừ lạnh.

Sự yên tĩnh bao phủ căn phòng suốt mấy giây, rồi bị một tiếng cười của Thích Dĩ Lạo đánh tan.

"Ha."

Một tay Thích Dĩ Lạo cầm lồng kim loại, tay kia luồn vào trong mớ tóc đen rối tung, tao nhã vuốt hai lần. Hắn nhướng mi, ánh mắt sâu thẳm tối tăm nhìn sang, "Không đeo nữa, em quản nhé?"

Sự yên tĩnh vi diệu lần thứ hai vắt ngang giữa Giao Bạch và Thích Dĩ Lạo, lần này nó bị Giao Bạch đánh vỡ. Cậu giẫm chân trên chăn, đi đến mép giường: "Chờ vết thương của anh lành hẳn, chúng ta thử xem sao?"

Thích Dĩ Lạo lập tức sửng sốt, sau đó xoay người lại.

Giao Bạch ngơ ngác, lão biến thái làm gì đấy, không muốn thử? Dẹp đi! Đậu má ai mà thèm vào! Cậu nhảy xuống giường, còn chưa xỏ dép đã nghe thấy Thích Dĩ Lạo hỏi, "Đi đâu?"

"Không phải nói muốn thử sao? Tiểu bạch, em chơi chú đấy à?"

Giọng nói không nghe ra ngữ khí của Thích Dĩ Lạo xen lẫn trong tiếng "Đinh", cửa két sắt lại được hắn mở ra.

Giao Bạch vô thức nhìn sang, một giây sau cậu nhanh chân bỏ chạy.

Đệt, két sắt còn có tầng thứ hai, bên trong toàn những thứ có thể làm cậu tiểu không kiểm soát.

Chẳng biết lão biến thái đã chuẩn bị bao lâu, con mẹ nó thật không phải là người!

Giao Bạch không chạy mất.

Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, trong lâu đài cổ tĩnh lặng như một ngôi mộ, nhưng căn phòng ngủ trên tầng năm lại bị bao trùm bởi thủy triều ngày hè thiêu đốt, sóng vỗ sóng, bọt trắng văng khắp nơi.

Giao Bạch muốn di chuyển, song Thích Dĩ Lạo đang quỳ gối sau người cậu lại trầm giọng nói, "Trên người chú có thương tích, thể lực có hạn, em ngoan chút."

"..." Giao Bạch nghiến răng mắng, âm thanh đến bên miệng lại tản đi hết.

Thích Dĩ Lạo đè chàng trai trẻ xuống, chọc cậu chốc chốc lại khóc lên. Ba năm rưỡi trước, Thích Dĩ Lạo tới chùa Minh Nguyên siêu độ cho mẹ mình, vô tình nhìn thấy một thiếu niên quỳ ở đại điện cầu phúc, bóng lưng và thanh âm rất giống hình ảnh trong giấc mơ của hắn. Trong lòng hắn có thứ gì đó đang kêu gào bắt hắn tiến vào điện.

Dục vọng khẩn thiết ấy đến đột ngột, Thích Dĩ Lạo đứng ngoài điện, sắc mặt nhẫn nhịn hiện vẻ dữ tợn, trên cổ nổi gân xanh, tim đau kịch liệt, nhưng hắn không rời đi được. Hắn bèn nhắm mắt lại, trong miệng lẩm nhẩm "kiềm chế" lặp đi lặp lại nhiều lần.

Khi Thích Dĩ Lạo dập tắt ham muốn kia, trong đầu hắn vang lên tiếng lật sách, kèm theo một trang giấy mờ nhạt. Hắn nhìn thấy tên của mình, còn có chữ "nam hai".

Sau đó là sự trưởng thành của hắn, cùng với nội dung trong giấc mộng.

Thế giới là giả.

Hắn là nam hai, một vai phụ quan trọng. Thế giới này có nhân vật chính, vận mệnh của hắn là phối hợp với nhân vật chính.

Để bản thân không bị chi phối lần nữa, hắn bắt đầu gia tăng số lượng camera giám sát ở Lan Mặc Phủ, nhất là trong phòng ngủ, dày đặc lít nhít, giống như những cặp mắt, giám sát chính mình mọi lúc mọi nơi.

Ngay cả căn phòng thỉnh thoảng ở lại khi có xã giao tại Đế Dạ cũng được gắn rất nhiều.

Nửa năm sau, hắn bắt được một con mèo rừng nhỏ.

Thích Dĩ Lạo vuốt ve sống lưng ướt át không ngừng run rẩy của người trước mắt, nặng nề đẩy một cái, bất kể em đến từ đâu, chỉ cần không rời đi là tốt rồi.

Cũng không thể đi được.

Hắn đang khảm sâu trong linh hồn của chàng trai trẻ.

Giao Bạch sai rồi, sai hoàn toàn. Lừa có lỗi gì đâu, lừa vô tội, kẻ sai chính là chủ lừa.

Giao Bạch không biết màn mưa đêm bên ngoài tạnh lúc mấy giờ, cậu chỉ biết là 1 phiên bản người giấy quá nghịch thiên, đã bị thương mà vẫn có thể cày bừa giỏi như thế.

Thực ra cũng chỉ hai lần.

Chẳng qua lần thứ nhất mười mấy phút, còn lần thứ hai kéo từ trước nửa đêm đến sau nửa đêm, thế thôi.

Không thể sa đọa vậy được, Giao Bạch trườn khỏi người Thích Dĩ Lạo, mông còn chưa chạm tới giường đã bị bắt lại, đè xuống.

Sau một hồi lề mà lề mề, Giao Bạch ngủ vùi trong lòng Thích Dĩ Lạo. Trời tờ mờ sáng, rèm cửa sổ không kéo kín, có ánh nắng ban mai lọt vào phòng. Cậu mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh điện tử.

[Bạn tốt cuối cùng của người chơi Giao Bạch đã vào nhóm, chúc mừng.]

[Dữ liệu nhiệm vụ đang được kiểm tra, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.