Chương trước
Chương sau
Giao Bạch tỉnh bơ.

Nhiên Diệp rút lại ánh mắt không nhìn tiếp, hất tăng bào một cái: "Hai vị thí chủ, mời ngồi."

Giao Bạch và Thẩm Nhi An mỗi người chiếm một tấm bồ đoàn. Bọn họ và Nhiên Diệp cách nhau một chiếc bàn thấp bé, và một... Ván cờ chưa chơi xong, thích hợp làm màu.

Tiểu hòa thượng dâng trà cho họ, nước trong chè xanh, khói mờ quanh quẩn.

Giao Bạch ngồi xếp bằng, cậu phát sốt nhẹ, đầu óc mơ màng, về mặt sinh lý rất muốn ngủ, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, hai loại cảm giác đang giằng xé.

"Thẩm thí chủ, tôi đã nghe tiểu sư đệ nói thỉnh cầu của cậu, bây giờ xin hãy cho tôi biết ngày tháng năm sinh của cậu." Nhiên Diệp nói.

Thẩm Nhi An bình tĩnh đáp lời.

Giao Bạch nghịch chiếc mũ sau áo khoác mỏng, bóp bóp phần gáy bị Thích Dĩ Lạo cắn ra dấu mấy lần, nghĩ bụng, rốt cuộc nỗi nghi hoặc khiến Thẩm Nhi An đích thân đi một chuyến là cái gì, không phải là y sắp... Thức tỉnh đấy chứ???

Phỏng đoán này vừa nảy ra liền lập tức chiếm lĩnh tâm trí Giao Bạch. Khi ở cạnh ao phóng sinh, cậu cảm thấy trạng thái hiện tại của Thẩm Nhi An rất quen thuộc, nghi ngờ mình từng bắt gặp trên người ai đó, lúc này cậu đột nhiên cái khó ló cái khôn, chẳng phải là trên người Thích Dĩ Lạo hay sao!

—— Cả thế giới bị những điều không thể giải thích bằng khoa học gặm nhấm nham nhở, một đống lộn xộn.

Thích Dĩ Lạo ẩn giấu rất sâu, ngoài mặt không nhìn ra điểm khác thường, chỉ có con mèo của hắn ở trạng thái chết chóc, còn định lực của Thẩm Nhi An không mạnh bằng hắn, nên bại lộ ra ngoài.

Giao Bạch bồn chồn không yên. Trong lúc rối bời, cậu nghe thấy Thẩm Nhi An ngồi bên cạnh mình nói, "Tôi nằm mơ thấy chính mình, nhưng cũng không phải mình, rất xa lạ."

Chà chà, hóa ra không phải Thẩm Nhi An thức tỉnh ý thức bản thân, mà là mơ thấy kiếp trước (vòng tuần hoàn đầu tiên)!

Giao Bạch cố gắng kiểm soát nét mặt, thể hiện nỗi ngạc nhiên phù hợp, cũng phát biểu lời thoại đồng bộ: "Có ý gì, sao tôi nghe không hiểu?"

Người ở phía bàn đối diện liếc nhìn cậu, cậu nghênh đón với dáng vẻ bối rối không rõ.

Thẩm Nhi An không chú ý tới ánh mắt họ giao nhau, y rũ mi, đắm chìm trong tình cảnh tối tăm u ám của mình.

"Thí chủ không ngại thì có thể kể chi tiết về giấc mơ của mình." Nhiên Diệp nói.

"Tôi trong giấc mơ trông lớn tuổi hơn chút. Tôi cùng..." Thẩm Nhi An tạm dừng, quay đầu nhìn Giao Bạch.

Giao Bạch dùng khẩu hình nói: Lễ Giác?

Thẩm Nhi An khẽ gật đầu, không thể che giấu sự ghét bỏ vô hạn của mình: "Tôi, cùng một người từng thương tổn mình và cũng đã bị tôi trả thù, ngồi cạnh nhau ăn tối. Trên bàn bày hoa tươi, TV trong phòng khách chiếu thời sự buổi tối. Cậu ta múc canh cho tôi, nói một ít việc lặt vặt vớ vẩn, sau đó..."

"Chúng tôi ở trong phòng khách, làm chuyện vợ chồng sẽ làm."

Phòng thiền yên tĩnh.

"Xin thí chủ giơ tay trái ra." Nhiên Diệp nói.

Thẩm Nhi An đặt tay trái lên mặt bàn. Nhiên Diệp kề sát vào quan sát kỹ lưỡng chốc lát, sau đó cầm tờ giấy viết ngày sinh của Thẩm Nhi An, đứng dậy đến chiếc bàn cách đó không xa để bói toán.

"Tôi gọi cậu ta là..." Thẩm Nhi An vẫn đang nói, y như thể trở lại trong giấc mơ, từ người đứng xem biến thành người trong cuộc, khuôn mặt ưa nhìn bắt đầu phủ kín băng giá và thù địch. Y gằn từng chữ, "Đồ, đĩ."

Trước mắt Giao Bạch xuất hiện một phân cảnh.

Hai chữ Thẩm Nhi An vừa nói là lời thoại gốc, lúc này truyện tranh xuất hiện.

Thẩm Nhi An ngồi trên ghế sofa, mặc âu phục đi giày da, chỉ tháo cúc quần. Y túm chặt tóc Lễ Giác, sắc mặt lạnh lùng, sức mạnh tàn bạo, hệt như đang hành hình.

Khuôn mặt vốn còn lộng lẫy hơn cả bây giờ đang nhễ nhại mồ hôi, tràn ngập khoái cảm được phát tiết.

"Gãy Cánh" không được kiểm duyệt che mờ, mà rất rõ ràng. Giao Bạch không hề có chuẩn bị mà bị mùi lừa phun đầy mặt.

1 toàn là lừa. Thẩm Nhi An là 1 chính quy nên nhất định là ông trùm nhóm 1, vương tử giới lừa, gọi tắt là Lừa vương.

Giao Bạch ôn lại cảnh này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, cậu vui mừng vì thiết lập đại cương ban đầu của Thích Dĩ Lạo là nam hai, không phải nam một. Là một vai 1 trong bối cảnh đô thị hiện đại, khoảng chừng cánh tay là đã đủ ép nước rồi, chẳng cần sánh vai cùng trời trăng.

Phía sau truyền đến âm thanh lanh lảnh của đồng xu xoay tròn, Giao Bạch thổi nước trà, nhấp một hớp nhỏ, sau đó hạ thấp giọng nói với Thẩm Nhi An, "Đây chính là nghi hoặc của cậu à? Một giấc mơ thôi, đừng coi là thật."

Thẩm Nhi An xoa xoa khớp ngón tay, không nói lời nào.

Giao Bạch gục sấp xuống bàn, Thẩm Nhi An còn chưa tự động vào nhóm, có lẽ là có liên quan đến giấc mơ. Đại sư phải giải mộng, sợ là phía cậu cũng phải tung ra ít đồ mới được. Nếu không, Thẩm Nhi An sẽ không vượt qua được ngọn núi cốt truyện gốc này.

Ngay khi Giao Bạch ngủ gà gật, sau lưng vang lên một giọng nói, giữa những con chữ phảng phất bị che phủ bởi tuyết trắng rơi ào ào trong rừng.

"Kiếp trước kiếp này."

Nhiên Diệp đại sư hơi cúi người, hai tay chắp trước ngực, môi mở ra khép lại niệm một tiếng, "A Di Đà Phật."

Giao Bạch nhìn chằm chằm vào Nhiên Diệp đang đi về phía cửa phòng thiền, chỉ muốn hét lên "đậu má". Các bác sĩ và đại sư có tiếng tăm trong truyện máu chó không hổ là công cụ hình người mạnh nhất.

Kiếp trước kiếp này mà cũng có thể bói ra? Cứ thế tiết lộ thiên cơ? Ha???

Giao Bạch liếc Thẩm Nhi An: "Đại sư gì chứ, lừa đảo thôi, quá nhảm nhí."

Rất hiển nhiên là Thẩm Nhi An tin tưởng, nhưng y không mất khống chế. Trái lại, tâm trạng thậm chí còn tốt hơn trước đó, y khẽ nhếch môi: "Chỉ là kiếp trước, không phải tương lai là tốt rồi."

Giao Bạch nín lặng.

Đúng thật, đời trước là chuyện của đời trước, nhưng nếu là giấc mộng dự báo, đấy mới đáng sợ.

Thấy Thẩm Nhi An phải đi, Giao Bạch cũng bò dậy: "Cậu có giấc mơ kia từ bao giờ?"

Thẩm Nhi An trả lời: "Nửa đầu năm."

"Cụ thể thì sao?" Giao Bạch vỗ vai y, "Tôi tùy tiện hỏi thôi."

Thẩm Nhi An nhìn cậu: "Đầu tháng Sáu."

Giao Bạch đi ngang qua Thẩm Nhi An, không để y nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt mình.

Đầu tháng Sáu, Sầm Cảnh Mạt tổ chức đám cưới trên đảo Trường Mân, hào quang nhân vật chính của Lễ Giác yếu bớt —— Đó là ngày mà một trong những chiếc ốc vít trên dàn khung vốn có của thế giới truyện tranh bị nới lỏng.

Thẩm Nhi An có thể nằm mơ như thế, là do ý thức thế giới vẫn muốn buộc hai nhân vật chính trên một sợi dây.

Cũng may Thẩm Nhi An chỉ thấy ghê tởm và khó hiểu, tự tìm hiểu giải thích suốt mấy tháng vẫn không thành công. Hành động duy nhất của y là tới chùa Minh Nguyên gặp đại sư, chứ không phải là tìm kiếm Lễ Giác, tiếp tục giam cầm, một lần nữa rơi vào bãi bùn tên là "cặn bã đê tiện", cùng Lễ Giác chơi bùn.

Nội dung trong mộng thật sự rất tài tình, Thẩm Nhi An vừa có thể cảm nhận được khái niệm về "nhà", vừa có thể nếm trải niềm lạc thú trả thù vặn vẹo.

Mẹ kiếp một mồi nhử lớn khiếp.

Giao Bạch bước qua ngưỡng cửa đi vào sân, ngửi mùi đèn nhang trong không khí. Bộ truyện tranh này được kể từ góc nhìn của vai chính thụ mà không phải vai chính công, chỉ có chuyện đổi công chứ không thể đổi thụ. Hiện tại vầng sáng của thụ ảm đạm, nên công chính quy đối ứng cũng tương tự.

Sợi dây cố chấp tình yêu đan bện với thù hận đã đứt đoạn.

Dường như đối với nhân vật Thẩm Nhi An, y có thể làm một con ngựa ô tiến vào giới kinh doanh, thay đổi triều đại, xây dựng một thế lực khổng lồ, là bởi vì chủ nhân thế giới Lễ Giác lựa chọn y, để y có hào quang của nhân vật chính.

Với các điều kiện của Thẩm Nhi An, Giao Bạch không tin nếu cuộc đời không có Lễ Giác, không có hào quang nhân vật chính, y sẽ trở thành một kẻ bại trận, ngán ngẩm rút lui khỏi sân chơi chính, chẳng đạt được gì.

Hơn nữa, tuyến tình cảm của y đã thoát khỏi nguyên tác, tương lai do chính y quyết định.

Về phần Thẩm Nhi An tuyên bố muốn trả mệnh cho Lương Đống, đây đều là chuyện sau này khi phá đổ nhà họ Sầm, mà hiện nhà họ Sầm vẫn còn đó.

Giao Bạch không nhìn thấy quỹ tích dưới chân Thẩm Nhi An nữa.

Như vậy cũng rất tốt.

Khi hiệu ứng cánh bướm của cậu mở rộng, cái gọi là bàn tay vàng của cậu ngày càng ngắn và nhỏ hơn.

Giao Bạch gạt đi những suy nghĩ lung tung lòng vòng của mình, quay đầu nhìn Thẩm Nhi An đang theo sau, "Một thời gian trước trên mạng đồn đoán, cậu và Sầm Cảnh Mạt bất hòa, hai nhà đang đối đầu à?"

Thẩm Nhi An lơ đãng nhấc cành cây chọc vào Giao Bạch lên. Năm nay Sầm Cảnh Mạt thay đổi tính tình trước đây, phong cách làm người làm việc cũng thay đổi, gần như không nhìn thấy dã tâm nữa, hướng đi quá quái lạ, nhìn không thấu, y chỉ có thể án binh bất động.

"Không có." Thẩm Nhi An nói, "Thẩm thị và nhà họ Sầm không đối đầu."

Giao Bạch thuận miệng hỏi, cũng không có ý định đào gốc rễ vấn đề. Sau đó cậu và Thẩm Nhi An thảo luận về quản lý tài chính, chứng khoán bất động sản, cậu nhớ ra một chuyện: "Khoảng vài năm trước, tôi vô tình biết được rằng ông nội Sầm Cảnh Mạt có bố trí người xung quanh nhà họ Thẩm, nhưng không biết cụ thể có những ai."

Thẩm Nhi An không hề tỏ ra ngạc nhiên: "Ừ, mọi chuyện sẽ được sắp xếp."

Giao Bạch nhún vai, cũng đúng, giữa các gia tộc lớn, ai mà không biết các nhà đều có gián điệp chứ, khó tìm thôi.

"Giao Bạch..." Thẩm Nhi An gọi cậu, "Cậu nói xem, kiếp trước của tôi, tại sao sẽ vướng vào loại người đó?"

Giao Bạch dở khóc dở cười, "Chủ tịch Thẩm, cậu băn khoăn gì thế, nghe xong là xong việc, đừng suy nghĩ nhiều."

Thẩm Nhi An lẩm bẩm một mình: "Cậu khuyên tôi đừng tiếp tục dính líu đến người kia, tôi nghĩ mãi không thông, rõ ràng là thứ chẳng hề đáng sợ, tại sao cậu phải xem trọng như vậy, không ngần ngại tổn thương bản thân mà muốn tôi lập lời thề lần nữa."

Giao Bạch câm nín. Tiểu thiếu gia, cậu thắc mắc chuyện này, thế sao không tự hỏi tại sao mình lại hận Lễ Giác đến thế, tại sao nhất quyết đích thân động thủ trả thù cậu ta, cố chấp không giống người bình thường?

Bóng đen buông xuống trước mắt, Thẩm Nhi An cúi đầu, nhìn cậu không chớp, trong con ngươi đen láy như có một vực sâu, "Có phải là cậu... Biết ít chuyện..."

Giao Bạch cười như không cười: "Biết ít chuyện gì?"

Mí mắt Thẩm Nhi An khẽ rung rung, những lời y nói khi chạy đến Thẩm thị đứng trước mặt Thẩm Ký vào năm ấy vang vọng bên tai y. Y nghe thấy chính mình lên tiếng: "Không có gì."

Không phải mọi chuyện đều phải rõ ràng chi tiết, y càng cố nghĩ sẽ càng ám ảnh.

Thừa dịp Thẩm Nhi An đến nhà vệ sinh, Giao Bạch nhanh chóng trở về thiền viện. Cậu vừa vào sân đã bắt gặp hòa thượng tuấn tú mặc áo trắng, hình như đang đợi cậu.

Không bao lâu sau, Nhiên Diệp cầm ống xăm trong tay, Giao Bạch rút một quẻ từ bên trong, đưa cho y: "Đại sư, giúp tôi xem thử đi."

Nhiên Diệp nhìn quẻ bói: "Mấy ngày gần đây thí chủ có một kiếp."

Giao Bạch hỏi: "Về phương diện nào?"

"Bất luận là loại kiếp nào..." Nhiên Diệp nói không nhanh không chậm, "Đều có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời."

Có nghĩa là, mọi mặt đều sẽ xuất hiện biến cố.

Giao Bạch uống cạn chén trà còn dang dở trước đấy, sau đó nặng nề đặt chén xuống. Cậu hơi nhỏm người dậy, hai tay chống trên bàn, nghiêng nửa thân trên về phía Nhiên Diệp: "Vậy phải làm sao để hóa giải?"

Nhiên Diệp mặc hơi thở chếch cao của cậu phả tới: "Đi đến đâu hay đến đó."

"Tôi chẳng cần làm gì cả, kiếp tự hóa giải?" Giao Bạch lấy ống xăm, lắc lắc mạnh như vua sòng bạc rồi nhét lại vào tay Nhiên Diệp, "Anh thấy tôi giống kẻ ngốc có cha ngốc và mẹ ngốc ngủ một lần liền sinh ra à?"

Nhiên Diệp: "... A Di Đà Phật."

"Độ kiếp cần có niềm tin kiên định, thí chủ đã có đủ, nên ắt sẽ gặp dữ hóa lành."

Lời giải thích này nghe có vẻ đáng tin cậy hơn chút rồi đấy, Giao Bạch nhếch miệng, Nhiên Diệp này không phải là người xuyên không chứ? Tác giả truyện tranh? Trợ thủ nhỏ?

Chết tiệt, trí tưởng tượng càng bay càng xa, toàn thứ nhảm nhí vô căn cứ.

Giao Bạch thở dài. Cậu lấy từ túi áo khoác ra một gói thuốc cảm như thể xung quanh không người, thêm nước để pha, sau đó bưng chén tới cửa hóng gió thổi nguội, uống một hớp cạn sạch rồi rời đi.

"Thí chủ..." Đằng sau vọng đến tiếng hô, Giao Bạch không ngừng bước, "Làm sao?" Anh vẫn còn cảnh diễn gì hả?

"Có phải bần tăng từng gặp ngài ở đâu đó không?" Giọng nói ngập ngừng lưỡng lự, để lộ ý tứ hàm súc gây tò mò.

Giao Bạch suýt bị sặc nước miếng, không hiểu sao cậu nhớ tới tóm tắt cuộc đời của Úc Lĩnh cùng vướng mắc của mình, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

"Hôm nay là lần đầu gặp." Giao Bạch không ngoảnh đầu lại, "Bye bye."

Giao Bạch không thấy Thẩm Nhi An ở nhà vệ sinh. Cậu vừa đi vừa tìm kiếm, bắt gặp nửa chiếc giày khuất trong góc rẽ của tòa tháp cổ hướng Tây Bắc, đó là giày của Thẩm Nhi An.

Con sóc mập mạp trên tường dừng dạo bước, hiếu kỳ ló đầu, dưới con mắt cảnh giác của nó, Giao Bạch tìm một cái cây cao chót vót để trốn.

Cách vài mét, Thẩm Nhi An đang lắng nghe Đàm Quân nói gì đó. Y gảy gảy lá thông cọ lên góc áo, đường nét sắc sảo lạnh lùng kéo từ lông mày lập thể đến sống mũi thẳng tắp, rồi đến bờ môi mỏng.

Đàm Quân cúi đầu khom lưng, đó là sự phục tùng tuyệt đối.

Trái tim Giao Bạch bỗng giật thót, hình như ban nãy cậu vừa nghe thấy âm thanh gì đó?

Cạch...

Giao Bạch nhìn chằm chằm vào tài khoản được đăng nhập tự động, trên danh sách có hai người bạn tốt.

Một cái có avatar sáng lên, núi Sanh không biến hóa.

Cái còn lại hoàn toàn màu đen, âm thanh phát ra từ nó.

Con mèo làm sao vậy?

Giao Bạch lùi ra đằng sau cây, nín thở tập trung lắng nghe.

Cạch... Cạch...

Âm thanh này giống như, sợi dây mỏng xoắn quẩy quanh cổ con mèo đang xoay chuyển, kéo tách ra, nới lỏng từng chút một.

Ý thức của Thích Dĩ Lạo đang thức tỉnh?!!!

Giao Bạch vội vàng rời khỏi gốc đại thụ, vừa đi vừa gọi số di động cá nhân của Thích Dĩ Lạo, song cậu không liên lạc được.

Khi cậu đang bấm số của Thích Đại thì gã gọi tới, giọng nói tràn ngập hoang mang, "Cậu Bạch, Thích gia tới núi Minh Nguyên."

Nếu Thích Dĩ Lạo chỉ lên núi, Thích Đại sẽ không đến mức như vậy.

"Nói từ từ, tỉ mỉ." Giao Bạch gắng giữ bình tĩnh, "Mau lên."

Bối cảnh phía Thích Đại khá ồn ào, gã đi xuyên qua cây cỏ: "Thích gia mở họp được một nửa liền tạm dừng. Ngài ấy trông rất khó chịu, gọi người đưa mình về Lan Mặc Phủ."

Giao Bạch nhíu chặt mày, loại thuốc mà Thích Dĩ Lạo tiêm vào có thể kéo dài ba, bốn mươi tiếng, bây giờ mới chỉ qua khoảng một nửa thời gian, không biết là do tác dụng của thuốc hết sớm hay là nguyên nhân khác: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó xe vừa đi qua hai ngã tư, Thích gia đã nói là tới núi Minh Nguyên." Thích Đại đáp, "Ngay khi lên đến đỉnh núi, Thích gia tiến thẳng về một hướng. Ngài ấy đi nhanh vô cùng, chúng tôi phản ứng lại đuổi sát theo, nhưng chúng tôi đã chậm một bước, trơ mắt nhìn ngài ngã xuống vách đá. Hiện đội tìm kiếm đang trên đường tới."

Giao Bạch túm lấy bùa hộ mệnh trên cổ, Thích Dĩ Lạo cũng không phải trẻ con, thân thể không thoải mái còn chạy lên núi, thậm chí còn mất liên lạc với mọi người. Trong đầu cậu chợt nảy ra một suy nghĩ, "Ngã xuống một mình à?"

"Hình như còn có một người." Thích Đại không chắc chắn lắm, địa hình núi Minh Nguyên ảnh hưởng tầm nhìn, có lẽ gã thấy không rõ.

"Anh gửi vị trí định vị của anh cho tôi. Chuyện này trước tiên đừng nói cho anh Chẩm của anh, chân anh ấy chưa lành, đến cũng không giúp được gì, chỉ khiến bệnh tình trầm trọng hơn." Dứt lời, Giao Bạch cúp máy rồi gọi cho Thích Hoài, "Anh tra thử cách liên lạc tổng giám đốc Chử, gửi cho tôi càng sớm càng tốt."

Thích Hoài không hỏi nhiều, hiệu suất làm việc cũng cao, nhanh chóng gửi một dãy số đến điện thoại của Giao Bạch.

Giao Bạch gọi đi, trực tiếp giải thích mục đích của mình. Tuy đầu óc mơ hồ bối rối, nhưng anh cả Chử ở đầu bên kia vẫn phối hợp vận dụng nguồn nhân lực ở nước ngoài để tìm hiểu thông tin, sau đó anh ta gọi lại cho Giao Bạch.

"Ngày hôm qua không lâu sau khi tôi rời khỏi Lan Ý Trai, em trai tôi và hàng xóm của cậu bị chủ nhà trọ đuổi ra ngoài. Bọn họ còn bị một đám người bản địa xua đuổi đánh đập."

Tim Giao Bạch bỗng đập mạnh, cậu nhớ hôm qua lúc đưa mình tới cổng sau trường, Thích Dĩ Lạo gọi điện trong xe, nói ngoại ngữ, nhắc tới "đánh đuổi" gì đó.

"Em trai tôi bị thương vì bảo vệ Lễ Giác." Anh cả Chử không gọi là "hàng xóm của cậu" nữa mà gọi thẳng tên luôn, "Lễ Giác đã bỏ chạy."

"Theo tin tình báo mà tôi tra được, cậu ta bám lên một Hoa kiều lớn tuổi, ngồi máy bay tư nhân của người kia về nước, lần cuối cùng xuất hiện là ở Tây Thành."

Giao Bạch ha ha, được, cậu đại khái có thể đoán được chuyện gì xảy ra. Nhằm trút giận cho cậu, Thích Dĩ Lạo đã phái người xử lý Lễ Giác và Chử Đông Sán. Lễ Giác về nước, mang theo hào quang nhân vật chính vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Không biết cậu ta biết chuyện Thẩm Nhi An đến Tây Thành từ đâu, cậu ta cũng tới, muốn lén gặp y một lần.

Chấp niệm của Lễ Giác khiến ý thức thế giới thấy được một bước ngoặt xoay chuyển. Nó kéo Thích Dĩ Lạo vào, khiến cả hai cùng rơi xuống vách núi.

Trước trước sau sau khâu này nối tiếp khâu kia, cũng đúng thật là có nhân có quả nha đệt.

Lễ Giác đã không còn là vai chính thụ nữa. Ý thức thế giới thất bại ở cả nhân vật công chính quy Thẩm Nhi An lẫn nam hai Sầm Cảnh Mạt, nên muốn thông qua nam hai Thích Dĩ Lạo của đại cương để kéo cốt truyện trở về quỹ đạo vốn có?

Cút con mẹ nó đi!

Giao Bạch gọi mấy người Thích Nhị, bước nhanh về hướng định vị của Thích Đại. Tiếng "cạch" trên ảnh đại diện màu đen của Thích Dĩ Lạo ngày càng lớn hơn, rất có thể dây sắt mỏng đã lỏng ra phân nửa.

Con mèo sắp nghênh đón tự do.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.