Lễ Giác trừng to đôi mắt vô tội, mắt ngấn nước long lanh, trong sáng đẹp đẽ mềm mại: "Kẻ thù nghĩa là gì?"
Giao Bạch ngồi im lặng một lúc: "Ba cộng năm bằng mấy?"
Lễ Giác bẻ ngón tay: "Sáu."
Giao Bạch trợn mắt trắng, được, biết rồi, không câm nữa, nhưng trí thông minh không tới bốn tuổi.
"Sao cậu lại ở đây?" Giao Bạch nhìn cậu ta từ trên xuống dưới.
Giao Bạch có lý do để hoài nghi Sầm Cảnh Mạt biết Lễ Giác ở đây nên mới sắp xếp cậu tới.
Sầm Cảnh Mạt có lòng nghi ngờ nặng, rất âm hiểm, ai biết hắn đang có chủ ý gì.
"Bịt mắt trốn tìm." Lễ Giác cắn ngón tay xinh đẹp của mình, "Chú bảo tôi ẩn nấp cho kỹ, trời tối sẽ đến tìm tôi, mang kẹo hoa quả cho tôi."
Sắc mặt Giao Bạch trở nên quái lạ, Sầm Cảnh Mạt và Lễ Giác chênh lệch tuổi tác không lớn, vai vế anh trai, không đạt đến mức độ gọi chú, chẳng lẽ là play gì đó?
"Chú nào?" Giao Bạch hỏi.
Không hiểu sao Lễ Giác bỗng nhiên mút đầu ngón tay, bên môi tràn ra nướt bọt, đôi mắt trẻ thơ trong veo ban đầu trở nên dính sền sệt, gò má và cần cổ trắng nõn của cậu ta nhuốm màu hồng nhạt.
Giao Bạch còn chưa hiểu tình hình, thì đã bị bổ nhào lên.
Trên người có con sâu róm, uốn éo vặn vẹo, như thể sắp đẻ trứng đến nơi.
Giao Bạch đẩy sâu róm ra.
Lễ Giác bị đẩy ngã bệt dưới đất. Cậu ta bò qua, ôm lấy chân Giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bye-bye/3556208/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.