Chương trước
Chương sau
Trần Nhất Minh chạm vào ống quần bẩn đến mức không thể nhìn ra màu sắc của Giao Bạch. Gã từng gặp vô số khuôn mặt ngây ngô, từng xử lý không biết bao nhiêu cậu trai mười tám mười chín tuổi. Đó đều là cửa phát tiết bị chủ tịch coi trọng rồi ném đi.

Trần Nhất Minh không phải người mềm lòng. Gã không phải, gã cũng không có thiện tâm.

Người dưới đầu ngón tay không run rẩy, bắp thịt mềm nhũn, bị tiêm thuốc, không có năng lực phản kháng.

Cậu giống một vật chết, dường như đã mất cả trái tim phập phồng.

Nhưng cậu đang nắm chặt thứ gì đó, nắm chặt tới độ khớp ngón tay bẩn thỉu hiện dấu vết xanh trắng. Đó là đặc điểm rõ rệt duy nhất của việc cậu còn sống.

Một người đi trong bóng tối cần thứ gì đó để bấu víu.

Đúng lúc có nó trong tay, nên đã chộp lấy nó.

Trần Nhất Minh kéo xuống miếng vải giữa những ngón tay, đập vào mắt là một vật dơ bẩn không cách nào nhận ra là cái gì, từng luồng hôi thối xộc về phía gã. Như chết sớm được giải thoát sớm, gã nhắm mắt phủ người đến gần.

"Khoan đã." Thẩm Ký lên tiếng.

Trần Nhất Minh tưởng chủ tịch đổi ý, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì thấy đôi môi ốm yếu của Giao Bạch nhếch lên một đường cong rất nhẹ, lộ ra một tia châm chọc.

Hai giây sau, Trần Nhất Minh nghe thấy chủ tịch dặn dò một vệ sĩ điều gì đó, người kia nhanh chóng trở về, mang theo một thùng nước đá.

Trần Nhất Minh lại nhìn Giao Bạch, phát hiện độ cong bên môi cậu vẫn còn đó. Sống lưng Trần Nhất Minh thoáng ớn lạnh, có đôi khi trong khoảnh khắc, gã sẽ sinh ra một ý nghĩ quái dị, chẳng hạn như giờ phút này.

Gã sẽ hoài nghi, Giao Bạch còn hiểu chủ tịch hơn cả mình.

Không chỉ chủ tịch mà còn có những người khác, rất nhiều người, Giao Bạch cũng hiểu, cậu như một...

Khán giả biết được kết cục của thế giới này, xem họ hoàn thành hết màn trình diễn này đến màn trình diễn khác trên sân khấu cuộc đời, thành công hoặc thất bại, tiếc nuối hoặc tận hứng. Thỉnh thoảng nói một hai lời bình, đa số thường là "Ha, đã có kịch vui để xem".

Dù khán giả có bị kéo lên sân khấu, được phân vai, nhưng vẫn hoàn toàn lạc lõng, vẫn ở một cấp độ khác với họ.

"Soạt —— "

Bọt nước lạnh buốt bắn tóe lên mặt Trần Nhất Minh. Gã định thần lại, nhìn chủ tịch dội cả thùng nước đá xuống người Giao Bạch rồi chán ghét cực điểm mà nói một câu, "Quá bẩn, phải tắm rửa."

Suy nghĩ của Trần Nhất Minh quay trở lại vấn đề trước đó, hơn một năm qua, ngay cả gã cũng cảm thấy Giao Bạch khác biệt. Chủ tịch tiếp xúc với Giao Bạch nhiều hơn hẳn gã, không thể không có cảm tưởng gì.

Dẫu cảm giác đó chỉ là ảo giác, đúng là ảo giác, nó vẫn làm người ta kiêng dè sợ hãi.

Người như Giao Bạch,

Người như vậy...

Trần Nhất Minh liếc Giao Bạch nằm trong nước với đôi má tím tái, một lần nữa áp sát tới.

Người như vậy, sinh mệnh tăm tối, linh hồn sáng sủa, bị cậu thu hút, hấp dẫn, bị cậu khơi dậy sướng vui đau buồn, trở nên bất thường vì cậu, những chuyện này đều rất bình thường.

So với những bông hoa quý trong căn phòng chan hòa ánh nắng tuyệt đẹp,

Cỏ lau đung đưa lay động, sinh ra trong bùn nhão ẩm ướt không có ánh sáng, lớn lên trong môi trường khắc nghiệt, khô cằn và gai góc, trải qua nhiều lần bị gió tuyết tàn phá, càng khiến người ta kinh ngạc về mặt thị giác và chấn động tâm hồn.

"Trợ lý... Trần..."

Giao Bạch vẫn luôn không nhúc nhích, cố phát ra thanh âm từ đôi môi nứt nẻ của mình.

Trần Nhất Minh dừng lại.

"Lật tôi... Lại..." Giao Bạch nhìn gã, thì thào ngắt quãng, "Đừng trực tiếp... Trước tiên... Sờ sờ tôi..."

Cậu không thể nói rõ ràng, chỉ dùng thanh âm suy yếu hụt hơi lặp đi lặp lại ba chữ "Sờ sờ tôi".

Trần Nhất Minh nhíu mày, xốc Giao Bạch lên, để cậu nằm úp sấp rồi xoa nhẹ.

Giao Bạch bị thương nặng hơn so với trên tàu chở hàng, lần đó là cậu tự ngược, đều là vết thương ngoài da, lần này là Thẩm Ký đậm mùi máu chó tinh khiết thời xưa hạ thủ. Khắp người cậu không biết có bao nhiêu nơi gãy xương, nội tạng cũng bị thương, nhiều lần nôn ra máu.

Thoi thóp một hơi.

Hoàn toàn không phải là vấn đề còn muốn bảo vệ hoa cúc hay không, không cân nhắc nổi phương diện này, vì ngọn lửa sinh mệnh đã cháy đến tận cùng.

Giao Bạch bây giờ xem như không có cách nào chạy chữa, cậu cũng chỉ có thể nằm lẳng lặng, làm sao cũng không thích hợp đón nhận cơn bão táp đầu tiên trong đời.

Có khi Trần Nhất Minh vừa bắt đầu là Giao Bạch đã chết rồi.

Huống chi, Thẩm Ký vẫn chưa đưa cho Trần Nhất Minh bất kỳ công cụ trợ giúp nào, phải cưỡng ép vũ lực.

Giao Bạch nằm trên đất, mặc Trần Nhất Minh sờ lên tấm lưng lạnh lẽo của mình một cách không thành thạo qua lớp quần áo ướt sũng. Đôi mắt u ám của cậu nhìn về hướng Thẩm Ký, tuy không tập trung tiêu điểm được nhưng cậu vẫn không nhắm mắt lại, cứ nhìn như thế.

Một khi hơi thở đứt đoạn thì sẽ là dáng vẻ ấy, mắt mở to, chết không nhắm mắt.

Sự thù hận trong đôi mắt của chàng trai trẻ lặng lẽ và dữ dội, cậu nằm sõng soài trên sàn xi măng, lại dường như được bao phủ bởi một bức màn thần bí.

Che phủ sự thảm hại, che phủ sự nhơ nhớp, che phủ sự thối rữa, che phủ sự yếu đuối, che phủ trạng thái bệnh.

Hết thảy trở nên mờ ảo. Mờ ảo mà triều dâng sóng dậy.

Mấy tên vệ sĩ đều nhìn cậu.

Chiếc áo ướt sũng của người thanh niên được kéo lên một chút, tấm lưng gầy đến da bọc xương hiện ra dưới ánh đèn, đâu đâu cũng có những vết bầm tím lớn nhỏ, trải rộng khắp da thịt xương cốt.

Những vết máu bầm leo lên vòng eo mảnh dẻ như một gốc trúc của cậu, trườn qua sống lưng giơ xương rồi lao vào xương bả vai ướt đẫm.

Ngay lúc này, đèn vụt tắt, bóng tối bao trùm.

Cảm quan của các vệ sĩ bị khuếch đại, bọn họ là người đi trên lưỡi dao, không phải đồng tính luyến ái, không có thời gian nói chuyện yêu đương, cùng lắm là tiêu tiền tìm người giải tỏa, giao dịch mà thôi, vô cùng đơn giản.

Lúc này họ ngửi thấy mùi ẩm ướt của nước tanh, nghĩ đến tấm lưng đó, lại bị khơi gợi dục vọng bạo dâm nguyên thủy.

Mấy người vệ sĩ còn chưa làm gì đã nghe thấy ông chủ lên tiếng: "Đi ra ngoài."

Bọn họ có cảm giác khốn quẫn khi bị nhìn thấu tâm tư, vội vàng cúi đầu mò mẫm ra khỏi lồng sắt, lui về phía cách đó không xa.

Trong lồng chỉ còn lại một người hấp hối sắp chết, một người bị ép mạnh bạo cưỡng hiếp, và một kẻ chủ mưu đứng trên vách đá xem biểu diễn.

Kẻ chủ mưu và người sắp chết nhìn nhau. Y ôm một thân ngạo mạn trịch thượng của đứa con cưng trời định, dường như đang nói, cuối cùng tôi vẫn không đành lòng để lòng tự tôn của cậu hoàn toàn tan vỡ, nên mới dọn sạch hiện trường cho cậu.

Cuối cùng tôi vẫn thích đồ đê tiện là cậu.

Đèn lại sáng lên. Giao Bạch chớp chớp mắt, trong mắt cậu không còn thù hận, thứ tràn ra là một loại...

Khinh bỉ và thương hại của một nhân vật tép riu khi nhìn thấu cái vẻ lừa mình dối người, tự cảm động bản thân và tự mình chìm đắm của một kẻ bề trên.

Cơ hàm Thẩm Ký đang co giật: "Trần Nhất Minh, đừng làm những chuyện dư thừa nữa, bây giờ bắt đầu ngay cho tôi!"

"Dạ." Trần Nhất Minh nhận mệnh.

Những ngón tay cuộn tròn trong nước của Giao Bạch bỗng bị đè lên, giữ chặt, cần cổ bị buộc xích sắt ​​đau đớn nâng cao. Đôi mắt cậu gắt gao trừng Thẩm Ký, một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt bầm tím.

Thẩm Ký như thể đã xác minh những gì người tầm thường này nhìn thấu, trái tim hệt như bị rạch ra một lỗ hổng, y đau đến độ nhíu mày, tắt đèn lùi ra sau hai bước. Y quay người đi ra khỏi lồng không hề ngoái nhìn.

Tưởng chừng chỉ cần không xem không nghe thì sẽ không phải là lỗi của y. Y không muốn mối quan hệ của họ phát triển tới bước đường hôm nay. Đều là con chó kia tự chuốc lấy.

Thẩm Ký hút thuốc trong bóng tối.

Một tiếng hừ trầm thấp phát ra từ chiếc lồng sắt phía sau.

Xích sắt lắc lư kịch liệt, vang hết tiếng này đến tiếng khác.

Khi nhanh khi chậm.

Trong lúc đó không có tiếng kêu.

Con chó kia đã sắp không xong, dù ruột bị đâm lòi ra ngoài thì cũng không có cách nào kêu la thảm thiết.

Trần Nhất Minh lần đầu tiên thực tiễn, không bao lâu sau liền truyền đến giọng gã, nói mình đã làm xong, như đang báo cáo công việc.

Thẩm Ký bấm tắt nửa điếu thuốc, trở về trong lồng.

Trần Nhất Minh vẫn đang chỉnh trang quần áo, hai ngày nay thời tiết trở lạnh, gã đến đây với một chiếc áo khoác kéo khóa sát tận cằm.

Thẩm Ký giẫm lên mấy cục giấy bẩn, đi về phía Giao Bạch đắp kín bộ quần áo trên người: "Còn ti tiện không?"

Giao Bạch vẫn nằm úp sấp, hơi thở yếu ớt như nến tàn trước gió, có thể tắt phụt bất cứ lúc nào, đôi chân vô lực chốc chốc co giật, toàn thân bao trùm trong mùi máu tanh và mùi hoa hạt dẻ.

Thẩm Ký mặt không cảm xúc nhìn Giao Bạch một lúc, sau đó đột nhiên lấy xuống quần áo trên người cậu.

Trong tầm nhìn là vết thương bị xé rách nghiêm trọng của cậu.

"Trần Nhất Minh!" Thẩm Ký dường như phát hiện ra trung thần mưu phản đại nghiệp. Y giận tím mặt, nhấc chiếc thùng không ném qua, "Tại sao cậu lại bắn bên ngoài?"

Trần Nhất Minh đối diện với chủ tịch, lần đầu tiên không hiểu rõ rốt cuộc y muốn đáp án gì.

"Tôi muốn để lại chuyện đó cho người mình yêu." Trần Nhất Minh nói.

Lửa giận của Thẩm Ký đình trệ trong chốc lát, y cười lạnh: "Cậu đã làm tình với cả với một con chó hoang mà còn có suy nghĩ này, thật sự không giống người đã theo tôi nhiều năm."

Trần Nhất Minh cúi đầu, trên chiếc khăn giấy gã dùng lau tay có máu.

Không phải máu của gã.

Thẩm Ký quăng quần áo đi như quăng thứ gì đó bẩn thỉu, sau đó đứng dậy vẫy tay với đám vệ sĩ: "Đến các cậu."

Các vệ sĩ nhanh chóng bước tới và bao vây chàng trai trẻ tàn tạ cực độ trên mặt đất. Bọn họ nhấn giữ bờ lưng ướt đẫm mồ hôi nóng hổi của cậu, trói chặt đôi chân đang co giật của cậu.

Đúng lúc này, Trần Nhất Minh nhận cú điện thoại, mặt biến sắc: "Chủ tịch, nơi này bại lộ!"

Thẩm Ký dừng động tác châm điếu thuốc. Y sử dụng điện thoại cá nhân gọi đi, khuôn mặt phủ đầy gió giật bão tuyết. Một giây sau, y đập nát điện thoại, nhìn xuống Giao Bạch bị giam cầm giữa vài đôi tay: "Mang đi!"

Giao Bạch ngất đi không lâu. Cậu tỉnh lại khi Thẩm Ký đang trên đường chuyển nơi ẩn náu, một tia nắng chiếu lên mí mắt cậu, hôn lên nỗi đau khắp thân thể cậu.

Có cảm giác được tái sinh làm người.

Lúc này bình minh vô cùng rạng ngời, Giao Bạch được một vệ sĩ cõng trên lưng, chiếc quần phía sau dính đầy máu, bẩn thỉu và kinh tởm. Cậu ngoái đầu ngắm ánh ban mai.

Cố gắng ngoảnh lại, liều lĩnh ngoảnh lại, vẫn luôn nhìn ngắm.

Mãi đến tận khi bị bỏ vào trong xe và bị đánh ngất, cậu mới nhắm nghiền mắt.

Thẩm Ký không dẫn theo nhiều người nhưng cũng chẳng ít, đều là thân tín của y. Y chỉ mất chưa đầy một ngày để thay đổi nơi ẩn náu của mình từ rộng rãi sáng sủa thành đơn sơ giản dị.

Giao Bạch chuyển từ lưng người vệ sĩ này sang lưng người vệ sĩ khác, lúc tỉnh táo cậu sẽ nhìn Thẩm Ký.

Bởi Thẩm Ký ở giai đoạn này làm cậu có cảm giác sảng khoái và quen thuộc. Tề Tử Chí trên tàu hàng và Thẩm Ký bây giờ tương tự biết bao. Bọn họ cùng lên cao một cách thuận buồm xuôi gió, cũng cùng không chấp nhận nổi sự thua cuộc.

Có lẽ đây là hiện tượng phổ biến trong giới quý tộc hào môn.

Thuở còn trong bụng mẹ đã cao hơn người khác một bậc, được người khác săn đón, từ nhỏ đã ở trên đám mây nhìn xuống thế giới này. Dù ngày nào đó ngã xuống từ đám mây, họ cũng sẽ kiếm vô số lý do để trốn tránh thất bại của mình.

Không tránh được thì đổ hết lên đầu người khác.

Đây là chó nhà có tang không chịu đối mặt với thực tế, thứ thường gặp nhất trong truyện tranh máu chó.

Không thể ở trong căn phòng lắp đặt thiết bị che chắn gây nhiễu sóng lâu thêm nữa, chó nhà có tang bảo Trần Nhất Minh ném bùa hộ mệnh của Giao Bạch đi. Họ liên tục di chuyển thay đổi địa điểm, thay đổi vài nơi rồi dừng lại tại một tòa nhà đổ nát trong một thị trấn hẻo lánh ở Nam Thành.

Giao Bạch nằm trên tấm ván gỗ cũ kỹ ẩm ướt, không ai quan tâm đến cậu, điều này cho phép cậu tận hưởng sự yên bình hiếm có. Căn phòng tối nhỏ được trang bị nhiều thiết bị nhiễu sóng, do Thẩm Ký tỉ mỉ chế tạo cho cậu, định liệu là tuyệt đối an toàn.

Vị trí của phòng tối nhỏ bị bại lộ là vì Thẩm Ký dẫn người tới.

Người càng đông thì xác suất xuất hiện những tình huống bất ngờ càng tăng cao.

Giao Bạch vẫn luôn không thỏa hiệp không khuất phục, Thẩm Ký đã mất đi sự kiên nhẫn ít ỏi nên muốn chinh phục cậu bằng phương pháp sở trường nhất.

Tra công mà, công phu đích thực đều là chuyện đó.

Tiện thụ thì sao, chết đi sống lại một lần hai lần cũng thành quen.

Thân thể không thuộc về mình, mọi giác quan đều đi theo tra công, rất đau khổ, nhưng không chỉ mỗi đau khổ. Sau một quãng thời gian, hôm nào đó tra công không làm như vậy thì còn thấy trống vắng khó chịu DIY(1),xong việc liền tự giễu thực sự đáng buồn.

(1) DIY = do it yourself = tự làm, tự tay làm lấy

Tra công hơi hơi chạm vào là tan ra ngay.

Vừa làm hành vi tuyệt thực khóc lóc chán ghét bản thân, vừa không khống chế được mà phối hợp, cuối cùng yêu tra công. Sau khi bên nhau mấy năm còn có thể nghĩ rằng, cuộc đời ngắn lắm, bọn họ không nên dằn vặt lẫn nhau lâu như vậy, sớm ở bên nhau thì tốt biết bao.

Bất kể tra công tra thụ hay tiện công tiện thụ, họ chinh phục người còn lại bắt đầu từ cơ thể.

Kịch bản quen thuộc.

Chỉ có một nguyên nhân cho việc Thẩm Ký không thành công, thuộc tính của Giao Bạch không phù hợp với y.

Điều này sẽ dẫn đến, mọi thứ đi ngược với kịch bản.

Sự ghen tuông tự phụ của Thẩm Ký thúc đẩy y muốn chạm vào Giao Bạch, sau khi bị ánh mắt của Giao Bạch vạch trần tại chỗ, y đành phải lấy bức di ảnh của mẹ mình ra, dùng nó làm mặt nạ che mặt.

Mẹ tôi đã chết vì cậu, cậu có tư cách gì chờ tôi tự mình chạm vào cậu?

Cậu chỉ xứng bị chó của tôi chơi thôi.

Nghĩ tới đây, Giao Bạch nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ. Vết máu trên quần đã khô lại, đóng cục dính chặt với nhau, đó là bằng chứng cho thấy cậu đã bị nứt ra.

Mịa.

Bản chất của nhiệm vụ chính là uống máu chó.

Mỗi người bạn tốt tiến vào nhóm, đều là do một sóng máu chó đậm đặc đưa vào.

Còn thiếu bốn người.

Giao Bạch ôm chặt mình trong giấc ngủ. Cậu đã đọc vô số truyện ngược thân ngược tâm, cốt truyện không có ngược nhất chỉ có ngược hơn, muôn vàn thử thách luyện ra trái tim kim cương.

Cảm ơn bạn bè đời trước đã kéo cậu vào thế giới truyện tranh boylove.

Cảm ơn những bộ truyện tranh máu chó phong cách thời xưa.

Cảm ơn chính cậu,

Vẫn còn sống.

Bầu trời rất nhiều mây, những đám mây đen kịt chồng lên nhau từng lớp. Một cơn mưa mùa thu sắp đến rồi.

Bên cạnh cỏ lau dưới tầng, đám vệ sĩ đang ngồi xổm hút thuốc. Trần Nhất Minh cũng trong số đó, gã ngồi xổm một lúc rồi bệt xuống tại chỗ, bị cộm bởi đất đá gồ ghề nên khó chịu hơi di chuyển vị trí.

Kết quả phát hiện dịch đến bất cứ hướng nào cũng đều không bằng phẳng.

Giống tình cảnh của Thẩm thị.

Trần Nhất Minh phủi đất đá trên quần tây. Nếu thay đổi cục diện, chủ tịch đón Giao Bạch về Nam Thành, thậm chí sắp xếp tù khóa giả chết biến mất tương tự, y cũng sẽ không bạo ngược đến độ điên cuồng khi đối mặt với Giao Bạch như thế.

Chủ tịch không chạm vào trai tân, chê không thoải mái, gã có thể bảo nhân viên chuyên nghiệp mang dụng cụ chuyên nghiệp tới hỗ trợ giáo dục Giao Bạch, dạy xong đưa đến bên cạnh y. Dù thế nào cũng sẽ không để nhiều hơn một thuộc hạ tham gia.

Nhưng mọi thứ không biến hóa sau ngày một ngày hai, mà là dần thay đổi trong một năm qua, có thể nói là không hề có chút bất ngờ nào.

Quỹ đạo cuộc đời của chủ tịch lần đầu tiên bị trật bánh khi y đến nhà thuê của con trai mình và cưỡng ép mang Giao Bạch đi.

Nếu tính toán một cách khách quan thì còn phải đi ngược về quá khứ xa hơn nữa.

Giao Bạch nên nhẫn nhục chịu đựng, không có nhân cách, không lọt được vào mắt chủ tịch, giống như hai năm ở Thấm Tâm Viên. Cậu không nên thay đổi cách sống vào cái đêm ở Đế Dạ, trở thành quật cường không nghe lời.

Cậu đã có nhân cách, đây là nguyên nhân bùng nổ trận chiến tranh nhiều năm không gặp trong giới kinh doanh.

Tình hình hiện tại là tồi tệ nhất. Áp lực của chủ tịch giống như mây trên trời, tầng tầng lớp lớp sắp nổ tung.

Áp lực lớn, chất lượng giấc ngủ kém, thiếu ngủ làm thần kinh suy nhược, thần kinh suy nhược làm giấc ngủ càng xấu hơn... Kết quả của vòng luẩn quẩn là tinh thần của y cách sự sụp đổ chỉ trong tích tắc.

Không giống nhà họ Tề họ Lương, Thẩm thị có nền móng khổng lồ. Nam Thẩm Tây Thích không phải là một tính từ, nó đại diện cho địa vị và quyền thế bất khả xâm phạm.

Nhà họ Thích hợp tác với nhà họ Sầm, chủ tịch đã có đề phòng, Trần Nhất Minh cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ngay cả khi Thích Dĩ Lạo tỉnh sớm hơn thời hạn, họ cũng chỉ hơi bất ngờ. Trận chiến vẫn có thể đánh, vẫn có phần thắng.

Nhưng họ hoàn toàn không ngờ rằng một biến số sẽ xuất hiện vào thời điểm mấu chốt này.

Biến số đó còn là thiếu gia nhà họ Thẩm.

Y chỉ là một sinh viên năm nhất, không có kinh nghiệm kinh doanh, cũng không được đào tạo thành người kế thừa chính thống, nhưng bên cạnh y có một đội ngũ tuyệt đối xuất sắc, thủ lĩnh dẫn đầu là đại tướng hỗ trợ – Đàm Quân.

Sự hiểu biết của Đàm Quân về nhiều năm kinh doanh của Thẩm thị khiến Trần Nhất Minh khiếp sợ. Hắn ta như thể đã ngủ đông nhiều năm, cuối cùng đã tìm được một cơ hội có thể đưa ông chủ của hắn ta lên vị trí tối cao, mạnh mẽ nhào lên, thế như chẻ tre.

Kết quả là cục diện của ván cờ này đã bị đảo lộn.

Hầu như mọi đả kích dành cho chủ tịch đều đến từ con trai y.

Một phế vật do cô gái hái chè thấp hèn xuất thân từ đáy xã hội sinh ra, chưa bao giờ được y coi trọng, chỉ biết gấp chuồn chuồn và vẽ vời, ở trường được các học sinh ưu ái nhờ vào gene của y, thế mà lại hợp tác với người ngoài, muốn giẫm lên đầu y.

Còn đúng là giẫm lên thật.

Thương trường như chiến trường. Kết cục của bại tướng cơ bản giống nhau.

Trần Nhất Minh nhìn chủ tịch đứng hút thuốc bên vệ đường hoang vắng. Năm ngoái y nhốt Giao Bạch ở Thượng Danh Uyển, con trai y tra được nơi đó.

Bấy giờ chủ tịch đã biết con trai mình có người để sử dụng, nhưng lại không coi đấy là chuyện to tát, tùy ý bỏ qua không thèm nhìn.

Tự tin quá mức, duy ngã độc tôn.

Nửa đầu năm, Trần Nhất Minh vẫn hy vọng có thể xuất hiện một người khiến chủ tịch sửa chữa khuyết điểm trí mạng đó. Gã nghĩ người có thể làm được lúc này đang nằm trên gác, cực kỳ ngoan cường.

Năm chủ tịch ba mươi tám tuổi, người mẹ che chở y từ nhỏ, đưa y ngồi lên chức tộc trưởng gia tộc, đã qua đời; nhà ngoại bên mẹ lúc này cũng đang bo bo giữ mình; về hai người bạn kết giao lâu năm, một người bị gia đình giam giữ, cả gia tộc đóng cửa từ chối tiếp khách không tham gia, người còn lại đoạn tuyệt với y; đứa con trai bị y xem thường hợp mưu tạo phản cùng người khác; y trốn đến nông thôn, tìm kiếm nơi ẩn náu tiếp theo. Trong lúc đó y còn mang theo chiến lợi phẩm của mình, cũng là điều mà y tin là căn nguyên khiến cuộc đời y sụp đổ.

Thực sự là thành nhờ tự tin, bại cũng bởi tự tin.

Đêm đó, Giao Bạch bị một ánh mắt kinh tởm đánh thức. Cậu mở mắt trông thấy Thẩm Ký ngồi xổm ở trước mặt mình, phát hiện đối phương đã cạo râu, rửa mặt chải đầu. Bộ quần áo nhàu nhĩ cũng được thay đổi, trạng thái cả người trở nên thoải mái hơn.

Giao Bạch ngửi mùi mốc meo trên tấm gỗ và nghĩ, Thẩm Ký đã tìm xong lối ra rồi, y sắp thoát thân, đến một nơi mà các phe thế lực không tìm thấy hoặc không tiện can thiệp, sau đó nghĩ cách đợi thời trở lại.

Có nơi đó không, không có.

Thẩm Ký đã được định trước là trốn không thoát. Làm cha của nhân vật chính trong bối cảnh hào môn, phần lớn là bàn đạp cho nhân vật chính tiến quân giới kinh doanh. Tất cả đều không tự rút lui, vì như vậy không cách nào thể hiện ra sự khôn ngoan nhìn xa trông rộng của nhân vật chính.

Cho nên,

Mặc dù các chi tiết về trận chiến thương mại trong truyện tranh đã bị lược bỏ, cũng không tiết lộ Thẩm Ký đã bị Thẩm Nhi An đánh bại từng bước thế nào, chỉ có phân đoạn vai phụ quan trọng Tề Sương tham gia, nhưng vẫn có một lời giải thích cho cảnh Thẩm Ký xuống khỏi vị trí, ngay trong ký ức của Thẩm Nhi An.

Cảnh tượng đó hình như là...

Giao Bạch vẫn đang suy nghĩ thì phía sau quần áo bị vén lên.

Vào mùa này, quần áo ướt nếu không được phơi dưới nắng sẽ có mùi lạ.

Mà khắp toàn thân cậu từ trên xuống dưới đều được hong khô bằng nhiệt độ cơ thể của cậu, có thể tưởng tượng được mùi đó sẽ là dạng gì. Lúc này Thẩm Ký cúi người, cọ chóp mũi lên xương cụt lại bị thương của cậu.

Mềm nhẹ như đang đối xử với vật đính ước.

Giao Bạch nghĩ, Thẩm Ký điên rồi.

Sau đó,

Giao Bạch nôn mửa. Suốt quãng đường thay đổi chỗ trốn, cậu được bố thí một ít nước, bây giờ ọe hết ra ngoài.

Buồn nôn cả về tâm lý lẫn sinh lý, không thể kiểm soát được.

Từ lúc tiến vào bộ truyện tranh này cho đến bây giờ, lần nào vết thương trên xương cụt của Giao Bạch tái phát cũng đều do Thẩm Ký gây ra.

Thẩm Ký còn có thể bày tỏ thâm tình ở chỗ này.

Không hổ là, tổng giám đốc lòng dạ hiểm độc đầu óc nhét phân tiêu chuẩn thời xưa.

Xương đuôi bỗng nhói lên,

Bị cắn.

Hàm răng kia đập vào xương của cậu một cách hung ác tàn nhẫn.

Giao Bạch vốn đã suy yếu cùng cực, nào chịu đựng nổi cơn đau nơi vết thương cũ, cậu đau đến ngất đi luôn.

Thẩm Ký ôm Giao Bạch lên, xoay người xuống tầng, bước chân thong dong, toàn thân toát ra sự tự tin y sẽ trở lại sau khi trốn thoát.

Trần Nhất Minh ở đầu hành lang tới nghênh đón.

Trực thăng sắp tới, chủ tịch không cần dẫn nhiều người đi. Tác dụng của vai trò trợ lý lúc này không sánh bằng vệ sĩ, chủ tịch sẽ diệt khẩu gã trước lúc rời đi, gã nhất định phải cho đối phương biết mình vẫn còn giá trị.

Sau khi Trần Nhất Minh bày tỏ lòng trung thành, lối vào hành lang yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió mùa thu thổi qua.

Trần Nhất Minh cong lưng nhiều hơn.

Thẩm Ký giao Giao Bạch cho một người vệ sĩ, vỗ vai Trần Nhất Minh: "Cậu là trợ lý số một của Thẩm thị, ở lại đi, sẽ có nhiều người chìa cành olive cho cậu."

Trần Nhất Minh cười khổ nói: "Chủ tịch đừng đùa, tôi là người của ngài, ở lại Nam Thành thì tôi sẽ không sống nổi."

Thẩm Ký không biểu tình: "Đi theo tôi cũng không nhất định có thể thành công sống sót."

Trần Nhất Minh nói: "Tôi tin tưởng chủ tịch!"

Rồi gã tiếp tục: "Chủ tịch đi nơi khác vẫn cần có người làm việc cho ngài, đầu óc đơn giản tứ chi phát triển sợ là không dùng được."

Sau khi cơn gió thoảng qua, hành lang càng thêm yên tĩnh.

Đón lấy luồng gió lạnh bao bọc ánh mắt đầy dò xét, Trần Nhất Minh tỏ ra thản nhiên.

Người nắm quyền Thẩm thị không phải tôm tép nhãi nhép, y có giao thiệp rộng ngoài sức tưởng tượng, một khi thoát khỏi tình cảnh này, y nhất định sẽ có thể vùng dậy trở lại vị trí ban đầu.

"Cậu quả thực biết quá nhiều." Thẩm Ký lời đầu không khớp lời sau, "Cảm giác thế nào?"

Trần Nhất Minh hơi sửng sốt: "Quá khô, đau."

Dừng một thoáng, gã bổ sung: "Toàn mùi vết thương thối rữa, tanh hôi."

"Uất ức cậu rồi."

Thẩm Ký nhếch môi, câu chữ lạnh nhạt: "Chờ ổn định lại sẽ dẫn cậu đi nếm thử món ngon, cho cậu thoát khỏi nỗi ám ảnh."

Tức là muốn gã đi theo. Trần Nhất Minh thả lỏng sống lưng căng chặt.

Chiếc trực thăng xuất hiện cùng Thẩm Nhi An.

Giao Bạch được vệ sĩ cõng trên lưng, gió thổi tóc mái của cậu rối tung, sợi tóc không ngừng quẹt vào vết thương trên trán cậu, cậu nheo đôi mắt bị gió cào xước. Cũng giống lần trên con tàu hàng, ở nơi đậm đặc máu chó nhất, nhân vật chính công hoặc thụ sẽ lên sân khấu.

Hiện giờ Thẩm Nhi An đến rồi.

Cho nên, đợt máu chó tiếp theo được sắp xếp thế nào? Một người trong nhóm Thẩm Nhi An bị sốc trước áp lực hiện trường, run tay bắn vào Thẩm Ký, rồi Thẩm Ký dùng cậu chắn?

Giao Bạch nghĩ như vậy, Thẩm Ký quả thực kéo cậu từ trên lưng vệ sĩ xuống, nhấc cậu đến trước mặt y.

Họng súng dí sát vào thái dương của cậu.

Lúc này là hơn sáu giờ chưa tới bảy giờ tối tháng Chín, hoàng hôn còn đang chìm dần. Trên nóc một tòa nhà xây dở, nơi đan xen những thanh thép...

Máy bay trực thăng dừng lại trên bầu trời.

Gió mạnh sượt qua đỉnh đầu hai phe nhóm. Dẫn đầu hai bên là một cặp cha con.

Thẩm Nhi An mặc một bộ quần áo bệnh nhân có sọc nhỏ màu xanh lam, trên đầu quấn băng gạc, thoạt trông như vừa được phẫu thuật sọ não cách đây không lâu. Khí sắc y không tốt, trên cánh tay còn có vài lỗ kim.

Rất gầy.

Góc cạnh sắc bén, mắt đen sâu thẳm, đẹp đẽ như người trời đến từ thời không khác.

Y đứng giữa những người của mình, trong bàn tay cầm bút và giấy màu là một khẩu súng, y vẫn im lặng.

Nhưng bên dưới sự im lặng ấy là dung nham và lưỡi dao.

Trong trận chiến đầu tiên của dã thú sau khi trưởng thành, phe địch là cha y. Giọt máu đầu tiên nhuộm lên móng vuốt và răng nanh của y, cũng sẽ đến từ cha y.

Thẩm Nhi An không nhìn Giao Bạch, không hề liếc mắt dù chỉ một lần. Y nhìn chằm chằm vào người có thể nổ súng với Giao Bạch bất cứ lúc nào.

"Tôi đã coi thường anh rồi." Thẩm Ký lên tiếng trước.

Thẩm Nhi An không nói một lời.

"Sao, vẫn là tên nói lắp à? Một câu cũng không nói hoàn chỉnh được, anh có thể mở họp, có thể xã giao sao?" Thẩm Ký hận Thích Dĩ Lạo, nhưng càng hận con trai mình hơn. Trên gò má hóp xuống của y hiện lên một tầng trào phúng, "Thích Dĩ Lạo đưa anh lên vị trí cao, Thẩm thị họ Thích, anh chẳng qua chỉ là con rối, là vật trang trí thôi."

Người của Thẩm Nhi An đều giơ súng lên.

Đó là một đội công nghệ đen hoàn thiện, ngoại trừ một số ít không biết chơi súng, phần lớn là tinh anh toàn năng.

Đến bây giờ Giao Bạch mới hiểu việc vai chính công của "Gãy Cánh" đi ngang trong giới kinh doanh có nghĩa là gì. Khi Thẩm Nhi An lên vị trí cao trước thời hạn, đội của y cũng sẽ hoàn thiện sớm hơn, tất cả đều đồng bộ.

Giao Bạch cũng nhớ tới tình cảnh Thẩm Ký rơi xuống địa vị thấp hèn.

Trong nguyên tác, Thích Dĩ Lạo không tham gia vào cuộc phân tranh này, mà là Thẩm Nhi An hợp tác với Sầm Cảnh Mạt. Thẩm Ký đề phòng người mới của giới kinh doanh là Sầm Cảnh Mạt, cũng đề phòng những gia tộc khác muốn đục nước béo cò, nhưng không đề phòng con trai mình. Loạn trong giặc ngoài.

Trong lĩnh vực kinh doanh không có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn, lợi ích là trên hết.

Nhà họ Sầm và Thẩm Nhi An hợp tác đối phó với Thẩm Ký, khi Thẩm Ký đi xuống thì sẽ lợi dụng Lễ Giác để đối phó với Thẩm Nhi An.

Đây chính là thương trường.

Trước mắt Giao Bạch là cảnh truyện tranh tương ứng.

Cũng là một tòa nhà chưa hoàn thành, cũng có máy bay trực thăng. Điểm bất đồng chính là, người xuất hiện ở đây không phải nhóm Thẩm Nhi An mà là cảnh sát.

Thẩm Ký bị nghi ngờ dính líu đến án tội phạm kinh tế lớn, cảnh tượng y bị bắt được lưu giữ trong ký ức của Thẩm Nhi An, tô màu trắng đen. Bên cạnh là hoạt động tâm lý của Thẩm Nhi An, y tính toán mức độ vui vẻ của cha mình.

Là chủ tịch tại vị nhiều năm, nào có chứng cứ gì bày ngoài ánh sáng. Đó là một cạm bẫy được lên kế hoạch từ lâu, dành riêng cho Thẩm Ký.

Thẩm Ký không phải ngồi tù, chẳng qua sau khi y ra ngoài, Thẩm thị đã đổi chủ.

Trong cuộc chiến kinh doanh, vầng sáng nhân vật chính của Thẩm Nhi An đã vô địch, đây cũng không phải là vầng sáng đơn thuần ngốc nghếch.

Giao Bạch liếc nhìn người đàn ông gầy gò đứng bên trái y, Đàm Quân.

"Khụ..."

Giao Bạch bắt đầu ho, cậu ho đến nỗi chúi người về phía trước. Thẩm Ký đứng sau cậu cũng cử động cánh tay, bảo đảm nòng súng luôn hướng vào thái dương của cậu.

"Con trai, bảo người của anh lùi lại. Người bạn thân của anh thân thể yếu ớt, không thể ở trong gió lâu được." Thẩm Ký nói.

Độ cong hàm dưới Thẩm Nhi An hơi rụt lại, gần như không thể phát hiện ra.

Song Thẩm Ký đã bắt được nó, tay cầm súng của y rất vững vàng, trên môi nở một nụ cười lạnh lùng và châm chọc. Ngay sau đó, y liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ.

Vệ sĩ hiểu ý, thừa dịp tất cả mọi người chưa chuẩn bị mà bắn một phát vào cánh tay Giao Bạch.

Vết thương không nằm ở chỗ hiểm, chỉ nhằm mang đến tác dụng uy hiếp.

Thẩm Nhi An quả nhiên cho người lui về phía sau. Hơi thở của y rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều, ngón tay đặt sẵn trên cò súng cũng thoáng run rẩy. Lo lắng hoảng loạn bùng phát không kiểm soát được.

Thẩm Ký chứng kiến những điều này, không khỏi cười lạnh.

Một kẻ bò lên không bằng bản lĩnh thật sự, chỉ dám thò đầu ra lúc cha ruột sơ sẩy, còn là nhờ người khác kéo lên, thì có thể làm được trò trống gì chứ, phế vật chung quy chỉ là tên phế vật.

Thẩm thị có thể sở hữu bầu trời, là do người cha này của anh đánh được, hiện tại cha của anh không muốn nó nữa, cho anh, để tôi xem anh sẽ đi tiếp thế nào.

Thẩm Ký đè ép Giao Bạch tới gần trực thăng, bộc lộ cảm xúc nắm chắc thắng lợi.

Giao Bạch cách Thẩm Ký gần nhất, vẫn luôn âm thầm chú ý những thay đổi của y, vì vậy không khó để cảm nhận được điều đó.

Vào chính khoảnh khắc ấy, Giao Bạch và Thẩm Nhi An nhìn nhau. Cậu bật ra âm lượng lớn nhất mà cơ thể mình có thể tạo ra, xé họng hét to.

"Trần Nhất Minh!"

Trần Nhất Minh vốn đang cùng lùi theo lại bỗng dừng bước. Gã lấy một thứ gì đó ra từ áo khoác của mình, châm lửa bằng chiếc bật lửa đã chuẩn bị sẵn trước đó rồi ném lên không trung.

Ngọn lửa bùng cháy, được nền trời tôn lên sự dữ dội, làm mọi người vô thức nhìn vào.

Thẩm Ký cũng là một người phàm, y theo phản xạ quay đầu, trong tầm nhìn là bức di ảnh bị lửa thiêu rụi.

Khuôn mặt lão phu nhân hướng về phía y, như thể đang nhìn y, muốn nói điều gì đó.

Thẩm Ký chỉ bàng hoàng một giây.

Cũng ngay trong một giây ấy, người thiếu niên có tài thiện xạ lợi hại nhất trong đội ngũ Thẩm Nhi An đã bắn trúng y.

Khẩu súng bị đánh rơi, Thẩm Ký mất lý trí. Trước khi bị khống chế, y ném Giao Bạch trong tay ra khỏi mái nhà.

Mười một tầng.

Thẩm Nhi An đã làm đúng như những gì cha y nghĩ, không màng sống chết, bất chấp nguy hiểm mà lao lên, nhưng y không thể túm lấy quần áo của Giao Bạch, thậm chí còn không bắt được một góc áo.

Bởi vì Đàm Quân đúng lúc ngăn trở y, đánh y bất tỉnh trước khi y đến gần mép sân thượng.

Giao Bạch đang rơi xuống, mặt hướng lên trên, trong tay là bùa hộ mệnh mà Trần Nhất Minh từng báo cáo với Thẩm Ký rằng nó đã bị vứt đi từ lâu.

Hào quang nhân vật chính của Thẩm Nhi An làm y đến nhanh hơn cả Thích Dĩ Lạo – người có thể xác định vị trí thông qua định vị trên bùa hộ mệnh. Chuyện bình thường thôi.

Việc mở to mắt nhìn lên bầu trời hay được bắt gặp trong truyện tranh là điều nhảm nhí, Giao Bạch còn chẳng mở nổi mắt. Cậu nghĩ đến bức di ảnh bị Trần Nhất Minh đốt cháy, nhớ lại lúc đau đớn nhất trong phòng tối nhỏ.

Có thể không cần dưa.

Nhưng không được ép hái, cậu sẽ chết.

Đã chống đỡ lâu như vậy rồi, cậu không thể chết được, còn là kiểu chết thê thảm tới nông nỗi đó, chết chẳng hề có tôn nghiêm.

Không bằng trực tiếp tự sát luôn.

Thế lại không được.

Cậu đã đi tới hôm nay, bảo cậu tự sát? Làm sao cam tâm.

Vì vậy, ở bước ngoặt sinh tử kia, Giao Bạch đã thỏa thuận một giao dịch với chú chó trung thành của Thẩm Ký – Trần Nhất Minh.

Trần Nhất Minh đã theo Thẩm Ký nhiều năm, có điểm vượt trội của gã, đây là việc mà mọi người trong giới đều biết, có vô số kẻ muốn đào đi. Song gã ngồi vào vị trí kia, hoàn toàn không thể đi ăn máng khác, hoặc là luôn bị Thẩm Ký sử dụng, hoặc là chết.

Tuy nhiên, chó cũng có tim.

Trạng thái của Trần Nhất Minh khi xuất hiện trong phòng tối nhỏ khiến Giao Bạch đưa ra một kết luận, từ đầu trận giao chiến đến nay, gã đã mệt mỏi bất lực, cố gắng hết khả năng.

Một thuộc hạ không chạy trốn lúc lâm trận, đã làm đến mức độ đó mà vẫn bị ông chủ hạ lệnh đi chạm vào một bãi thịt vụn.

Cọng rơm cuối cùng đè chết gã đã xuất hiện.

Giao Bạch bèn lợi dụng cọng rơm kia tát Trần Nhất Minh, Thẩm Ký đã đánh mất đại thế, nhưng gã còn trẻ, vẫn có lối thoát.

Không những tát, mà Giao Bạch còn cầu xin Trần Nhất Minh, cứng mềm gì đều làm.

Đó là một trong số ít những lần cậu cầu xin người khác, cậu muốn để Trần Nhất Minh biết rằng, cậu vẫn có thể bình tĩnh đàm phán trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế, chắc chắn sẽ gặp đường sống trong chỗ chết.

Tin tưởng cậu, đi theo cậu, sẽ có cơ hội xoay chuyển.

Ông chủ của Trần Nhất Minh đang ở trên con đường bên vách đá, gã cũng vậy.

Vì thế họ đạt được thỏa thuận.

Thực ra từ lúc mở mắt nhìn Thẩm Ký, để y trông thấy nỗi hận thù trong mắt mình, dùng sự phản kháng không cam chịu trong im lặng để thu hút sự chú ý của một vài vệ sĩ, Giao Bạch cũng đã đang tính kế.

Đó là vì cậu vẫn chưa đàm phán với Trần Nhất Minh, cậu không có thời gian để phân vân suy nghĩ, mà nhất định phải tranh thủ từng phút từng giây.

Giao Bạch trò chuyện với Trần Nhất Minh vào lúc nào, chính là khi Thẩm Ký tắt đèn, bảo đám cận vệ đi ra ngoài.

Thời gian rất ngắn.

Giao Bạch áp môi bên tai Trần Nhất Minh, hụt hơi nói.

Khi đèn được bật lại, Giao Bạch thay thế nỗi căm ghét trong mắt mình, dùng sự khinh thường thương hại đâm trúng cảnh tượng giả dối lừa gạt bản thân của Thẩm Ký.

Đến giọt nước mắt cũng được sử dụng một cách khéo léo, mang lại hiệu quả mà cậu mong muốn.

Tiếng xiềng xích và tiếng thở hổn hển mà Thẩm Ký nghe thấy đều là diễn.

Giao Bạch tự phá vỡ chính mình.

Không phá không được.

Thẩm Ký sẽ kiểm tra.

Trần Nhất Minh mặc áo khoác đến đây, trong túi quần có đèn pin cầm tay. Khi Thẩm Ký trở lại lồng, trong túi áo khoác của Trần Nhất Minh cất giấu chiếc đèn pin ấy, đẫm máu. Gã kéo kín khóa, che đi một ít nhưng vẫn tỏa mùi.

Lúc đó mùi trong lồng quá vẩn đục, Thẩm Ký không phát hiện ra, đầu dây thần kinh của y đã căng đến cực điểm.

Về phần mùi hoa hạt dẻ, Trần Nhất Minh tự làm ra, bôi lên người Giao Bạch.

Một tên trai thẳng, không biết phải tưởng tượng cái gì mới có thể làm đến bước kia, thật khó khăn cho gã.

Là Trần Nhất Minh tiết lộ vị trí của phòng tối nhỏ. Thẩm Ký thân ở giữa hỗn loạn, không tra ra gã.

Giao Bạch không ngạc nhiên trước sự thành công của kế hoạch. Nếu không hiểu rõ Thẩm Ký, năm ngoái cậu đã không sử dụng một vụ tai nạn xe cộ và lời khai của một đại sư để thoát khỏi nhà họ Thẩm, còn khiến Thẩm Ký không đuổi theo sai lầm của mình.

Vì hiểu rõ nên cậu mới rõ ràng rằng, nếu cậu thật sự khuất phục, cậu chỉ có thể chết càng nhanh hơn.

Nhất là đối với Thẩm Ký trong giai đoạn hiện tại, cần phải trút bỏ nỗi tuyệt vọng trong nội tâm bằng cách hành hạ cậu.

Giao Bạch cầm cự đến giờ phút này, cậu nhắm mắt lại và chìm vào bóng tối.

Là một người bình thường, cậu đã làm tất cả những gì có thể, bất kể là ý chí hay trí tuệ, cậu đã tận lực, gắng hết sức mình.

Kế tiếp...

Giao cho vận mệnh.

"A!"

Quần áo của Giao Bạch bị khung xây dựng quẹt phải, cậu bị treo giữa không trung, chưa kịp hoàn hồn thì lớp vải đã bị xé rách từng tấc.

Dưới tầng, vài tiếng rít phanh gấp chói tai cắt ngang luồng không khí chuyển động chậm chạp, khuấy động một đám bụi bặm trên đất.

Chiếc đệm bơm hơi đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước được đám Thích Nhị kéo ra. Đây là thứ Thích gia bảo họ mang theo, nói rằng phải chuẩn bị chu toàn, đề phòng cần dùng đến.

Thích Dĩ Lạo nắm tay để bên môi, ho ra máu bước xuống xe. Hắn đang định gọi A Chẩm dẫn người tiến vào tòa nhà thì không hiểu sao tim đập loạn nhịp.

Một giây sau,

Thích Dĩ Lạo ngẩng đầu nhìn lên, trong con ngươi là một cơ thể đang rơi xuống vùn vụt.

Trong khoảnh khắc ấy, cả hắn và Chương Chẩm đồng thời chộp lấy chiếc đệm hơi rồi nhào tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.