Giao Bạch vốn ngất xỉu, là Thẩm chó già nhéo cậu, nhéo tỉnh ý thức của cậu.
Cậu vừa tỉnh lại liền bắt gặp lão chó họ Thẩm phát rồ đạp Thích Dĩ Lạo.
Y không đạp trúng, ngược lại còn bị đá lùi về sau, vừa đỡ vừa tránh công kích, cơ bắp căng chặt rắn đanh như tảng đá, khi thở hổn hển, lồng ngực kịch liệt rung lên.
Giao Bạch cứ thế bị rung tỉnh rồi.
Không chờ cậu lấy lại tinh thần, Thẩm chó già đã sủa một tiếng —— không cảm thấy chúng ta ra tay đánh nhau vì một đồ vật nhỏ là chuyện rất buồn cười sao.
Còn chưa kịp cân nhắc câu trả lời của lão biến thái, Giao Bạch đã cảm nhận được một luồng quyền phong đáng sợ, phản xạ có điều kiện mà nhắm chặt mắt. Cũng lúc đó, thanh âm nặng nề khi nắm đấm bạo kích da thịt gân cốt vang bên tai cậu, cậu có ảo giác thái dương mình bị va đập mạnh, lỗ tai ù đi, đầu óc trống rỗng, linh hồn dường như bị thổi bay bởi cú đấm đó.
Lúc choáng váng, Giao Bạch ngửi thấy mùi máu tanh, chảy ra từ hơi thở vẩn đục thô loạn của lão Thẩm chó.
Sau đó là tiếng nạp đạn lên nòng.
Trong khoảnh khắc ấy, có hương gỗ trầm bay tới gần, còn nồng hơn bình thường, dù không lấn át được mùi máu tanh tà ác.
Tiếp đó nữa chính là, Giao Bạch bị nắm tai, bị điểm danh, còn bị nhét cho một câu hỏi cấp bậc vườn trẻ.
Lão biến thái phát hiện cậu tỉnh kiểu gì? Chịu phục luôn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bye-bye/3556186/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.