Phảng phất qua một thế kỷ, mà lại như vật đổi sao dời nháy mắt, nàng cảm thấy chính mình mơ một giấc mộng dài.
Trong mộng nàng như con cá phập phềnh trên đại dương mê mông, bị consóng mãnh liệt không ngừng mà cuồn cuộn nổi lên cuốn đi, cuồng phong mưa rào, sấm chớp rền vang , nàng bị mang lên cao, lại bị ném xuống thunglũng vực sâu.
Như một trận một trận sóng to quay cuồng, làm cho nàng chợt cao chợtthấp nằm trên đầu ngọn sóng, toàn bộ thế giới chỉ còn nàng cùng hắn dồndập thở dốc.
Khi ngoài cửa sổ ánh sáng rẽ đêm tối tạo thành lỗ hỏng, hắn và nàng rốt cuộc quấn lấy nhau nằm nghỉ.
Hắn mệt cực kỳ lại vẫn gắt gao ôm nàng không buông tay.
Nàng mặc dù mệt đến toàn thân xụi lơ, một ngón tay cũng không thểnhúc nhích, nhưng giờ phút này suy nghĩ lại vô cùng thanh minh, nàngbiết hắn sắp đi.
Tam Mộc đứng dậy khẽ hôn khóe mắt của nàng, chất lỏng nóng bỏng không ngừng mà tràn ra, lại bị hắn không ngừng liếm sạch sẽ, hắn chưa bao giờ bất lực như giờ phút này, cho dù là thật lâu trước kia khi hắn biếtthân thế chính mình cũng không có bất lực cùng phẫn nộ như thế, hắn bỗng nhiên có chút thống hận cái gọi là dòng máu cao quý chảy trong ngườichính mình.
Nàng nhắm chặt hai mắt, mặc hắn hôn môi.
Trên người nàng tất cả đều là ấn ký nhợt nhạt đêm qua hắn lưu lại, hắn nhất nhất hôn môi, vô cùng trìu mến ——
Thẳng đến bên người rỗng tuếch, ấm áp cực nóng dần dần biến thành lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buu-han-dan-que/1607672/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.