Đến hai mươi hai tháng chạp, trong thôn tràn ngập không khí qua năm mới, các nhà các hộ gia tăng xây đậu hũ, làm bánh mật .
Hắc Muội nhớ tới năm đó Tam Mộc trốn ở nhà nàng, nhìn hắn ý vị thâm trường cười cười.
Tam Mộc trong lòng cũng vạn phần cảm khái, nghĩ tới cái đêm cô tịchlắng nghe ấm áp, nhìn cảnh tượng người nhà vờn quanh nhau, nói cười vuivẻ, thật tình có chút cảm giác dường như đã mấy đời.
Hắc Muội bưng một chén đậu hoa lớn, đưa cho Tam Mộc, “Uống hết đi!”
Sáng sớm Lâm thúc và Phùng Quý phải đi hạ thôn xây đậu hũ , năm nay đậu nành cũng không bán lưu trữ qua năm mới xây đậu hũ ăn.
“Ăn đi còn nóng, có bỏ đường .”Nàng còn nhớ năm đó hắn tập kích ngực đòi ăn đậu hoa ngọt.
Tam Mộc lại có chút ngượng ngùng , dưới ánh mắt chờ mong của Hắc Muội uống từng ngụm, vào miệng ngọt trắng mịn, còn ngọt đến đáy lòng.
Nàng vẫn nhớ kỹ tình cảnh lúc trước trong phòng tối nhỏ hắn liều chết trêu chọc muốn ăn đường.
Cũng may cuộc sống ngày càng tốt, ăn đường không phải chuyện khó khăn nữa.
Năm nay nhiều người cùng đón năm mới, Hắc Muội xây gần một thùng đậuhũ, còn có rất nhiều đậu phụ phơi kh, da dầu nành , cùng thịt khô , chưa ăn đã biết có bao nhiêu ngon .
Đương nhiên năm nay Phùng Quý không cần làm việc nặng nữa, Lâm thúcđã cướp việc, ngược lại Tam Mộc không chen tay vào được, Lâm thúc đẩy,“Tam Mộc là người đọc sách sao có thể làm việc nặng, ta làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buu-han-dan-que/1607669/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.