Ngày hôm sau vẫn là một ngày nắng quang đãng.
Gối cao chăn mềm Hắc Muội ngủ thật có chút không quen, rất sớm đãthức dậy, ở trong sân đi bộ , hoàn toàn không biết hai cha con Bạch giagiờ phút này đang ở trong viện Bạch tiểu thư bên ngắm hoa một bên nói về nàng.
“Không nghĩ tới nàng lúc ấy thật bưu hãn! Người nhìn vẫn thực trầm ổn có lý , cha, cha là không thấy đượ, Liễu Phượng Nhi so với nàng hơn vài tuổi lại bị đánh vô cùng chật vật!”
Bạch tiểu thư nói, cuối cùng nghĩ đến bộ dạng Liễu Phượng Nhi nhịn không được che miệng nở nụ cười.
“Người dân quê sơn dã rất mạnh mẽ!”Bạch Tề cúi đầu cười yếu ớt, “Nàng ầm ĩ như vậy ta ngược lại yên tâm !”
“Hả?”Bạch Minh Tuệ nhìn cha nàng, theo sau mỉm cười , “Phụ thân nóitrên người Hắc Muội có chút dân quê dã khí ngược lại càng khiến người ta an tâm chút!”
“Con cũng cảm thấy như vậy?”Bạch Tề phe phẩy cây quạt.
“Ừm, lúc trước vẫn cảm thấy Hắc Muội này nhìn không thấu, không thểnói rõ, tổng cảm thấy là lạ , không giống một dân quê chân chính!”
“Vậy hiện tại đâu?”
“Ta ngược lại đối với nàng có chút hảo cảm !”
Bạch Tề cũng không nói thêm, quay đầu nhìn con gái một bộ dáng tiểu đại nhân ổn trọng rụt rè, cười đến xuân phong đắc ý.
“Xem cha rất vui !”Bạch Minh Tuệ nói xong, bỗng nhiên lại nghĩ đếnchính mình thiếu mẫu thân, trên mặt tươi cười có chút ngưng trệ .
Bạch Tề rất nhanh cảm nhận được tâm tư của nàng, “Ai, Tuệ nhi, nếumẫu thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buu-han-dan-que/1607629/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.