Chương trước
Chương sau
“Vù… vút… xoạt…”

Mới sáng sớm tinh mơ, nơi sân viện một linh ba đã không ngừng vang lên từng trận âm thanh xé gió. Nguyễn Phong một mình đứng giữa sân, ngọn thương trong tay liên tục vẽ lên trong không trung từng luồng sáng bạc lấp lánh. Thời gian gần đây, do liên tục phải tham gia thi đấu cho nên Nguyễn Phong cũng hiếm có thời gian luyện tập một cách thoải mái. Có lẽ cũng vì vậy nên Nguyễn Phong rất coi trọng khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này, tất cả tinh thần của hắn đều tập trung lên từng động tác. Bất kể là sức mạnh, tốc độ, phương hướng hay cả khí thế trong chiêu thức cũng được hắn cẩn thận cảm nhận. Ngọn thương trong tay Nguyễn Phong điều khiển càng lúc càng thoải mái, khi thì nhẹ nhàng mơ hồ như gió thoảng qua, khi lại hùng dũng mạnh mẽ như cuồng phong, có lúc nhịp nhàng chậm rãi như từng cơn gió mát đêm hè, lúc lại dồn dập như bão tố đáng sợ.

Cặp mắt của Nguyễn Phong chẳng biết đã nhắm lại từ lúc nào, từng lỗ chân lông trên cơ thể Nguyễn Phong cũng dần mở rộng, cảm giác của Nguyễn Phong đối với thế giới xung quanh lại càng thêm rõ ràng. Cả tinh thần và thân thể hắn lúc này đã vô tình mà tiến vào một trạng thái kì lạ, trong cảm nhận của Nguyễn Phong chỉ còn lại từng bóng thương rõ ràng và mạch lạc, chỉ cần tâm ý hắn khẽ chuyển là ngọn thương cũng chuyển theo, dễ dàng chẳng khác nào điều khiển một bộ phận của cơ thể. Đúng lúc này, tâm thần Nguyễn Phong chợt động. Trong thế giới cảm nhận của hắn bỗng chốc xuất hiện thêm vô số đám mây nguyên tố thuần hai màu đỏ và xanh nhạt, chính là hai loại nguyên tố gió và lửa rất thân thuộc với Nguyễn Phong. Từng đám mây nguyên tố bị ngọn thương trên tay Nguyễn Phong hấp dẫn, bóng thương mỗi khi di động lại kéo theo phía sau từng vệt mây hai màu rực rỡ, uy lực cũng bỗng chốc tăng mạnh hơn hẳn.

“Vù… Roạt!”

Ngọn thương trong tay Nguyễn Phong chợt chuyển nhanh, mũi thương ma sát mạnh mẽ với không khí tóe ra từng chùm hoa lửa. Một ngọn lửa bất chợt bùng lên trên thân thương, khiến cho uy thế trong mỗi đòn đánh đột nhiên tăng vọt. Chỉ thấy thương pháp của Nguyễn Phong càng lúc càng mạnh bạo, bóng thương đỏ rực như lửa tràn ngập cả một khoảng không gian xung quanh hắn, nhìn từ ngoài vào cảm tưởng thật chẳng khác nào một ngọn lửa rừng rực cháy. Bất chợt, thế thương đang mãnh liệt đột ngột dừng hẳn lại. Cả thân thể Nguyễn Phong hơi khom xuống, mũi thương chúc xuống đất lặng yên không tỏa ra một chút khí thế nào. Một ngọn lửa đang cháy hừng hực lại bỗng dưng yên lặng xuống, vậy chỉ có thể là sự chuẩn bị cho một đợt bùng nổ càng thêm dữ dội.

“Rào! Uỳnh!”

Quả không ngoài dự đoán, ngọn thương trong tay Nguyễn Phong sau khi đã tích súc đủ lực lượng liền mạnh mẽ quét mạnh lên không trung. Theo mũi thương chỉ đến bầu trời, một cột lửa đột nhiên bùng nổ, thế lửa như muốn thiêu đốt lên tận trời cao chót vót.

Một đòn này khí thế tỏa ra mãnh liệt đến đáng sợ, cả sân viện dường như cũng rung rinh dưới uy lực của chiêu thức. Tiếng hô hoán từ khắp bốn phía ký túc xá liên tục vang lên, không ít sĩ tử cuống cuồng lao ra khỏi phòng riêng, đứng thành một hàng người hỗn loạn dọc theo con đường chính trong ký túc xá. Ngay cả hai người Trần Duy và Văn Thái cũng không ngoại lệ, đều bị chiêu thức này của Nguyễn Phong làm cho hoảng hồn một phen. Còn may là hôm nay diễn ra vòng thi văn thứ hai nên một lượng lớn sĩ tử đã đến trường thi từ sớm, nếu không thì số người bị kinh động sẽ còn lớn hơn nữa.

Trái ngược với hoàn cảnh náo loạn xung quanh, Nguyễn Phong lúc này lại lặng yên đứng giữa sân viện, hai mắt nhắm chặt mà cảm nhận về một chiêu vừa rồi. Từng động tác lần lượt được hắn hồi tưởng lại, từng sự biến đổi của dòng nguyên lực cũng không thoát khỏi tâm trí hắn. Nguyễn Phong khe khẽ nhíu mày lại, hắn nhớ rõ ràng trong một chiêu vừa rồi hắn cố gắng kết hợp hai loại nguyên tố phong và hỏa, thể nhưng đám nguyên tố ấy chỉ kết hợp về mặt hình thức mà thôi, trên thực tế giữa bọn chúng vẫn còn những khoảng cách nhất định. Uy lực của một chiêu vừa rồi thực ra vẫn chưa đạt đến mức tối đa, nếu có thể kết hợp hoàn toàn hai loại nguyên tố này thì uy lực chắc chắn sẽ được đề cao đến một tầng thứ mới. Nếu đám sĩ tử đang kinh ngạc vì uy lực một chiêu này mà biết được suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ e rằng bọn họ sẽ vội vã mà thu dọn hành lý chuyển ra ngoài ký túc xá ngay mất.

“Đại ca, lần này thì phiền phức lớn rồi đấy. Cả một đám sĩ tử đều bị uy thế trong một chiêu vừa rồi của anh làm ảnh hưởng, tôi chỉ e là đội bảo vệ tại ký túc xá sẽ không để yên chuyện này đâu.”

“Bọn họ cũng linh thật đấy, vừa nhắc đã đến rồi kìa.”

Lời nói của Trần Duy và Văn Thái đã kéo Nguyễn Phong tỉnh lại từ dòng suy nghĩ. Vừa lúc ấy, một đội lính chợt bước vào trong sân viện một linh ba. Nhìn thấy ba người bọn Nguyễn Phong, đội trưởng đội thủ vệ cũng không dài dòng mà chỉ nói thẳng:

“Xin mời các cậu đi theo chúng tôi.”

Lời hắn vừa dứt, mấy người lính còn lại đã tiến lên vây nhóm người Nguyễn Phong vào giữa. Ba người bọn họ cũng chỉ có thể đi theo đội lính bảo vệ này, dù sao đây cũng là lỗi do Nguyễn Phong gây ra.

**************************

Mất cả một buổi sáng để trình bày và giải thích, lại tốn không ít thời gian lập bản cam kết sẽ không tái phạm, ba người Nguyễn Phong cuối cùng cũng có thể trở về sân viện của mình. Trên đường đi, Nguyễn Phong vẫn luôn bảo trì trầm mặc, tâm trí dường như đều tập trung vào những suy nghĩ riêng của bản thân. Trần Duy thấy vậy không kìm được mà hỏi:

“Đại ca, từ sáng đến giờ anh làm sao vậy? Có chuyện gì trong khó giải quyết hay sao, có gì cứ nói ra cho hai người chúng tôi nghe với. Nhiều người thì cũng nhiều ý kiến, càng dễ giải quyết vấn đề hơn mà.”

Văn Thái cũng khẽ gật đầu bày tỏ sự đồng tình với ý kiến của Trần Duy. Nguyễn Phong thấy vậy thì khẽ thở dài một tiếng, sau đó liền đem vấn đề nghi hoặc trong lòng ra bàn bạc với hai người bọn họ. Sau khi nghe được nghi vấn của Nguyễn Phong, hai người còn lại cũng lập tức lâm vào trầm mặc. Qua một lúc lâu mà vẫn không ai nghĩ ra được lời giải đáp, cuối cùng Trần Duy chỉ đành đưa ra ý kiến:

“Đại ca, hay là chúng ta đem vấn đề này đi hỏi sư phụ đi.”

Ý kiến của hắn nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của hai người còn lại. Cả ba người cùng nhau đến phủ Hoàng lễ sinh, thế nhưng đến nơi rồi bọn họ mới biết được Vũ Ngôn có việc đã ra ngoài từ sớm.

“Không thể hỏi sư phụ thì chúng ta thử tìm đáp án từ trong sách vở vậy. Vừa hay trong kinh thành có một thư viện do triều đình mở ra, sách vở tư liệu được lưu giữ trong đó khá phong phú, có lẽ sẽ có được đáp án cho vấn đề này.”

Trần Duy nói rất quả quyết, sau đó liền đi trước dẫn đường. Rời khỏi khu phía đông trầm lặng uy nghiêm, bốn người bọn họ vòng lên khu phía bắc thành Đông Long, dọc theo tuyến đường chính của thành bắc mà đi đến thư viện.

Từ xa nhìn lại, người ta có thể dễ dàng thấy được một toà kiến trúc nổi bật lên trên trục đường lớn này, ấy chính là thư viện do triều đình mở ra. Mái vòm cong cong lát gạch ngói đỏ tươi được điêu khắc tinh tế, phủ thêm một lớp tuyết trắng tạo nên cảm giác cổ kính mà lại thanh nhã, huy hoàng mà cũng rất trang trọng, không hổ danh là nơi lưu giữ kho tàng kiến thức đồ sộ nhất cả nước Đại Việt. Cả tòa thư viện gồm bốn tầng, diện tích từng tầng nhìn qua đều rất lớn, đủ để biết được bên trong cất giữ một lượng lớn tri thức được đúc kết từ ngàn đời nay của các bậc hiền nhân. Bước vào bên trong tòa thư viện, ba anh em Nguyễn Phong càng bị khung cảnh đồ sộ nơi đây làm cho kinh ngạc. Bên trong mỗi một tầng đều được bố trí trận pháp mở rộng không gian, khiến cho diện tích từng tầng lớn hơn rất nhiều so với từ bên ngoài nhìn vào. Từng giá sách lớn được bày thành hàng thành lối, khiến cho Nguyễn Phong không khỏi sinh ra cảm giác như đi lạc vào mê cung. Nơi nơi chỉ toàn sách là sách, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác. Ba người bọn họ đi dọc theo những giá sách này một hồi lâu, thế nhưng hiếm hoi lắm mới bắt gặp được một bóng người khiến bọn họ không khỏi cảm thán: thư viện này thật quá rộng!

Dựa theo tấm bản đồ phân bố sách được treo phía cuối mỗi giá sách, ba người bọn họ cuối cùng cũng tìm đến được nơi lưu trữ tư liệu cần thiết. Càng là vấn đề quan trọng trong cuộc sống thì càng được nhiều người để tâm chú ý, lượng tư liệu về vấn đề đó cũng càng thêm phong phú. Đối với tu luyện giả, vấn đề tu luyện chắc chắn là vấn đề quan trọng nhất, chính vì vậy nên lượng tư liệu lý giải về tu luyện lưu giữ ở đây cũng nhiều vô cùng. Lần tìm trong đống tư liệu dày đặc như rừng cả một buổi chiều, Nguyễn Phong cuối cùng cũng tìm ra được một vài manh mối có liên quan đến vấn đề của hắn. Chỉ có điều những manh mối này lại khiến hắn không khỏi thất vọng, bởi đa phần những manh mối này đều cho thấy rằng phải đạt đến đẳng cấp ngũ hành mới có thể lý giải được vấn đề về sự kết hợp giữa các loại nguyên tố. Mà càng khiến cho Nguyễn Phong thất vọng hơn là những tư liệu tại đây chỉ có thể lý giải đến vấn đề của đẳng cấp Bát Quái, hầu như không có bất cứ tư liệu nào có thể đạt đến trình độ Ngũ Hành. Thực ra thì điều này cũng không khó giải thích. Cấp bậc tu giả tại nước Đại Việt cao nhất chỉ đạt đến Bát Quái cho nên tư liệu liên quan đến việc tu luyện cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới Bát Quái mà thôi. Còn những người có cảnh giới cao hơn đa phần đều ẩn cư không quản chuyện đời để tiện bề tập trung vào con đường tu luyện, điển hình như sư phụ Vũ Ngôn của hắn đó thôi.

Tạm gác nghi vấn trong lòng sang một bên, ba anh em Nguyễn Phong quyết định rời khỏi thư viện. Vừa bước ra khỏi thư viện, Văn Thái đột ngột dừng bước lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cuối con đường. Hai người Nguyễn Phong và Trần Duy không khỏi ngạc nhiên về biểu hiện của Văn Thái, dõi theo ánh mắt hắn nhìn lại chợt phát hiện ra một bóng người. Bóng người nọ nhìn khá quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu đó rồi, thế nhưng hai người bọn họ trong thời gian ngắn lại không cách nào nhớ ra được. Đúng lúc này, chợt Trần Duy chỉ tay hô to một tiếng:

“Tôi nhớ ra rồi, hắn ta chính là đối thủ đầu tiên của Văn Thái, tên là Phương Thanh Mộc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.