Lời vừa dứt, tiếng vọng kia liền biến mất.
Thường thì sự yên lặng đột ngột là để chuẩn bị cho giông bão nổi lên, nhưng điều đó chẳng thể khiến Úc Phi Trần e ngại. Tuy là đại đa số cư dân vườn Địa đàng đều muốn xông pha khói lửa vì Chủ Thần, nhưng cũng không có điều luật nào quy định không được bất kính với Thần.
Cuối cùng, giọng nói kia lại vang lên, nhưng không còn chói tai như những lần trước.
"Bên ngoài cổng Đêm vĩnh hằng không phải là nơi có thể đơn thương độc mã." Âm thanh ảm đạm từ khắp nơi truyền đến: "Những người một lòng theo cậu nên được đưa về. Mỗi lần thám hiểm, mang về một người."
Úc Phi Trần hỏi: "Nhất định phải mang về à?"
Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Ngoài cửa là gì?"
Chủ nhân giọng nói chưa từng giải đáp bất kì câu hỏi nào của hắn.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ vang lên một câu lạnh nhạt.
"Chúc may mắn."
Đêm đen nháy mắt trở nên sâu thẳm, một sức mạnh vô hình đẩy Úc Phi Trần về phía trước...
Như đang nhảy khỏi vách đá, nhưng bóng đêm lạnh giá theo sát không rời lại khiến người ta cảm thấy như rơi xuống vùng nước sâu.
Khi đã có thể hít thở trở lại, không khí lạnh lẽo ẩm ướt tràn vào phổi Úc Phi Trần. Hắn mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một không gian nhỏ hẹp không ngừng lắc lư. Xung quanh đông nghịt người, tiếng khóc nức nở văng vẳng bên tai.
Lúc này, hắn đang ngồi dựa vào một xó, sàn nhà bằng sắt đầy những vết bẩn đen sì, bên dưới phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-thap/268260/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.