Sơ Nghiên ngồi trong nhà lao, chống tay lên cằm, thở dài. Nàng thật sự không thích cái không gian ẩm mốc của nhà lao lắm, nhưng chạy rồi cũng không có cơ hội phá án. Vào nhà lao vẫn là cốt truyện yêu cầu.
Mộ Dung Thành ngồi ở bên cạnh, ánh mắt rầu rĩ nói chuyện với nàng:
“A Lam, ngươi nói xem, ngày xuất hành chúng ta có phải quên xem hoàng lịch không? Nếu không tại sao chúng ta vừa hành tẩu giang hồ liền gặp xúi quẩy như vậy.
Sơ Nghiên: Không phải vấn đề xuất hành, là vấn đề thể chất của ngươi a.
Sơ Nghiên cũng không biết an ủi người khác, nàng duy trì trầm mặc, Mộ Dung Thành tựa hồ cũng không để ý, tiếp tục:
“Ngươi nói xem, hung thủ rốt cuộc là ai? Ta thấy Đoàn gia cũng không gây thù chuốc oán với ai, còn thường xuyên phát cứu trợ, thật sự là bị đạo tặc thèm muốn tài sản sao?”
“Haizz, chúng ta làm sao thoát thân được đây? Hay là ta với ngươi vượt ngục đi?”
“Ầy, ta chỉ muốn hành tẩu giang hồ, sao lại dính vào quan phủ thế này. Giáo chúng ta có thể phát hiện đến cứu chúng ta không? A, ta quên mất, chúng ta là trốn ra ngoài, phụ thân còn chưa biết.”
“…”
Gân xanh trên trán Sơ Nghiên giật giật, nhắm mắt dưỡng thần đều không thể thanh tĩnh được. Nàng mở mắt, bàn tay xinh đẹp đặt lên vai Mộ Dung Thành, mỉm cười:
“Mộ Dung, ngươi có thể ngủ một chút rồi.”
Mộ Dung Thành còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-thoi-khong/3470655/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.