Bốp!
Rầm.
Thanh âm tát tay vang dội vang lên, tiếng đồ vật rơi trên đất, kèm theo giọng điệu kiêu ngạo của thiếu nữ.
"Nhìn cái gì! Biết tôi là ai sao? Cô cũng dám xúc phạm Mạc Phương Di tôi?"
Mạc Phương Di một bộ đầm màu đỏ tươi, dáng người ma quỷ như ẩn như hiện, gương mặt được mặt nạ che đi, chỉ lộ ra đôi môi đỏ tươi khẽ cong lên nụ cười khinh miệt.
"Cô!"
Cô gái bị đánh ngã trên mặt đất, khoé môi tràn ra máu tươi, một đầu tóc tỉ mỉ chảy chuốt hiện tại đã rối tinh rối mù, mặt nạ cũng rơi trên sàn, một thân lễ phục trắng tinh bị rượu vang nhiễm đỏ.
"Hừ!"
Mạc Phương Di liếc nhìn đám người kêu ngạo bước đi.
Sơ Nghiên đứng tựa vào tường, trên tay cầm một chiếc bánh ngọt, vừa nhìn bên kia, vừa mút từng muỗng từng muỗng ăn.
Ưm, cái này không tồi, ăn ngon.
Mẹ Hạ cũng không biết đang ở đâu, cô cũng lười đi tìm.
Mạc Phương Di vốn định rời đi, dư quang liếc đến chỗ Sơ Nghiên, thấy cô đang đứng đó thì hơi dừng lại, thầm nghĩ không đúng! Vội vàng muốn rời đi.
Bất quá, cô ta vừa chạy đến cửa, đã đâm sầm vào một người, cũng không nhìn người kia là ai, xoay người muốn đi.
Cổ tay bị người mạnh mẽ giữ chặt, Mạc Phương Di có chút đau, khẽ cau mày, vừa định mở miệng, thanh âm lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
"Mạc- Phương- Di, cô muốn đi đâu?"
Mạc Phương Di hơi run lên, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-thoi-khong/3036893/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.