"Mẹ nó, mày là thằng nào!"
Quý Hầu quay lưng lại, đã thấy một nam sinh mặc áo sơ mi trắng đang đứng phía sau hắn, bàn tay hắn lúc này đang bẻ ngược tay hắn ra phía sau.
Mặc Phàm mỉm cười, hắn lại lần nữa lên tiếng.
"Bạn học này, xúc phạm lão sư, tội thêm một bậc."
Quý Hầu nghe lời này, sắc mặt hơi khó coi. Có thể nói ở học viện Thiên Lam này, các giảng viên hoàn toàn không sợ hãi gì các thế lực lớn, hay thân phận của các học viên.
Đáng ghét là, hắn đánh cũng đánh không lại, chỉ có thể nhượng bộ.
"Đã, đã biết! Thầy có thể buông tay rồi chứ!"
Quý Hầu mặc dù e sợ, nhưng hắn vẫn nâng giọng cố gắng che đi cảm xúc sợ hãi.
Mặc Phàm buông tay, hắn đưa mắt nhìn cái bàn đã bị đánh nát của Sơ Nghiên, lên tiếng:
"Bạn học nhỏ, bàn của em bị hỏng rồi, thầy sẽ chuyển chỗ cho các em lên trên nhé."
Sơ Nghiên nâng mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu. Mặc Phàm gật đầu, hắn nhìn một lượt liền thấy vị trí đầu tiên gần bục giảng nhất còn trống liền nói.
"Em đến vị trí kia đi."
Sơ Nghiên nhìn qua, cũng không hề phản đối mà đi qua.
Mặc Phàm nhìn cô thuận theo, hài lòng mà gật đầu. Hắn đi lên bục giảng, khẽ ho khan một cái, gương mặt vẫn giữ một nụ cười xã giao, sau đó lên tiếng.
"Chào các bạn học, tôi là Mặc Phàm, giảng viên bộ môn thực chiến của các bạn."
________
Một buổi học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-thoi-khong/3036801/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.