Chương trước
Chương sau
“Ngươi… vừa nói cái gì?”

Cảnh Tịch trầm giọng nói, thanh âm âm u lạnh lẽo. Nhưng Kính Phong giống như không cảm nhận được gì, ngượng ngùng cúi đầu nói:

“Ta… Nguyệt Nhi không chỉ dung mạo xinh đẹp, còn thông minh cơ trí. Cô nương như vậy, sao sao bần đạo có thể không động lòng được chứ?”

Sơ Nghiên mặt lạnh nhìn hắn, đột nhiên thốt ra một câu:

“Ngươi không phải xuất gia rồi sao?”

Kính Phong: “…”

Cảnh Tịch: “…”

Mặt Kính Phong lập tức đỏ lên, vội vàng phản bác:

“Không có, bần đạo, bần đạo là đạo sĩ, lại không phải xuất gia, sao… sao có thể gọi là xuất gia chứ?”

Có gì khác nhau sao?

Sơ Nghiên hờ hững liếc mắt lườm hắn một cái. Thiên Hoa hơi đỡ trán, hiện lên nói:

[Ký chủ đại nhân, đương nhiên là khác nhau rồi, xuất gia rồi chị sẽ trở thành hoà thượng, hoà thượng sẽ ăn chay niệm phật, phải quên đi thất tình lục dục. Còn đạo sĩ thì không bắt buộc như vậy, nên hắn vẫn có thể cưới vợ sinh con.]

Nga.

“Ngươi không phải là kiểu người ta thích, không cần tốn công vô ích.”

Sơ Nghiên lên tiếng, lạnh lùng từ chối Kính Phong. Hắn kinh ngạc sửng sốt, lại không dễ dàng từ bỏ, nói:

“Vậy, vậy kiểu người nàng thích là như thế nào? Ta, ta sẽ nỗ lực thay đổi!"

Sơ Nghiên nở nụ cười nhìn hắn, không khỏi khiến Kính Phong đỏ mặt, chỉ thấy Sơ Nghiên hơi dựa vào người phía sau, đưa mắt nhìn Cảnh Tịch, nói:

"Vậy thì phải giống như sư tôn của ta, đệ nhất Tiên tôn, trở thành người mạnh nhất Tu Chân giới."

Từ đầu đến cuối, nam nhân có thể lọt vào mắt xanh của nàng, chỉ có Cảnh Tịch mà thôi. Nếu không phải về sau hắn bị Đông Phương Thanh Ninh gài bẫy, làm gì có đất diễn cho đám nam chủ kia chứ?

Cảnh Tịch nhìn hành động của nàng, hơi ngẩn ra, hắn không ngờ nàng lại đột nhiên nói ra lời này, có chút không biết phản ứng ra sao, lập tức nghiêm mặt nói:

"Con nói lời hồ nháo gì đó, đi thôi."

Nói xong, đã lập tức xoay người, ngự kiếm bay đi. Sơ Nghiên cười nhẹ một tiếng, không ngờ Cảnh Tịch tiên tôn cao cao tại thượng cũng có lúc hoảng loạn quay lưng bỏ chạy.

Đừng nghĩ quay lưng nàng liền không nhìn thấy, rõ ràng hai tai hắn đã đỏ lên.

"Nguyệt Nhi, nàng…"

Kính Phong lên tiếng, Sơ Nghiên lúc này mới nhớ đến còn một đoá đào hoa bất ngờ của nàng vẫn chưa giải quyết, quay lại nhìn hắn:

"Từ bỏ đi, ta sẽ không thích ngươi đâu.

Không phải ta chỉ cần mạnh hơn sư tôn của nàng thôi sao?"

Sơ Nghiên nghe lời này của hắn, không khỏi cười nhẹ một tiếng:



"Sư tôn của ta, ngươi vĩnh viễn cũng không thể vượt qua hắn. Hơn nữa, cho dù ngươi có mạnh hơn người thật đi nữa, ta cũng sẽ không thích ngươi."

Đây chẳng qua chỉ là lý do nàng tuỳ tiện lấy ra mà thôi, dù hắn thật sự mạnh hơn, nàng không thích thì chính là không thích, dù là mạnh hơn Cảnh Tịch hay không, cũng như nhau mà thôi.

Kính Phong nhìn nàng ngự kiếm rời đi, không nói thêm gì. Đợi người đi khuất rồi, hắn mới thu hồi biểu cảm trên mặt.

Không ngờ tiếp cận lại có chút khó khăn. Hắn đã hạ mình đến mức nói thích cô ta rồi, vậy mà vẫn không thể tiếp cận được.

Chậc, có phải nên đổi một thân phận khác không?

Hắn đưa tay lên, khẽ chạm vào môi, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhạt.

_______

Lúc này, ở một nơi khác.

Sơ Nghiên nhân lúc Cảnh Tịch tránh mặt nàng, liên hệ với Mặc Lân.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái |||||

Mặc Lân là khế ước thú của nàng, hiện tại là người thay nàng quản lý Thần Nguyệt Giáo. Sơ Nghiên dùng Huyễn Thiên Kính để liên hệ với hắn. Ở Tông môn, hay bên cạnh Cảnh Tịch, nàng không dám tùy tiện sử dụng, bởi có thể bị phát giác. Bởi vì dù sao vật này cũng là đồ vật của Ma tu, chứa ma khí.

"Chủ nhân."

Mặc Lân mặc một thân hắc y, bộ dạng hóa hình của hắn cũng chỉ là một thiếu niên, tóc đen mắt đen. Hắn ở bên kia Huyễn kính hành lễ với Sơ Nghiên, cung kính nói.

"Gần đây trong giáo như thế nào?"

"Một vài con chuột không biết an phận, bất quá Mặc Lân có thể ứng phó được. Chỉ là chủ nhân, người định bao giờ quay về? Có vẻ một vài Ma môn khác nghe tin không hay về người, đang có ý đồ với Thần Nguyệt giáo."

Ánh mắt Sơ Nghiên hơi lóe, thanh âm nàng lãnh đạm vang lên.

"Ngươi tiếp tục kiềm chế bọn họ, ta tạm thời sẽ không quay về. Đúng rồi, Lam Họa và Bắc Vũ quay về chưa?"

"Hai vị hộ pháp vừa truyền tin về, hẳn là ba ngày nữa sẽ về đến."

"Được, các ngươi tạm thời cùng nhau chóng đỡ một thời gian."

Sơ Nghiên căn dặn một chút, sau đó chủ động ngắt đứt tín hiệu.

Xem ra thời gian nàng ở lại Nhạc Dương Tông không còn nhiều nữa. Nàng phải nhanh chóng vạch trần Đông Phương Thanh Ninh, sau đó phải an toàn rời khỏi.

Sơ Nghiên không phát hiện, lúc này cách đó không xa, Đông Phương Thanh Ninh trong trạng thái ẩn thân đã nghe lén được toàn bộ. Đông Phương Thanh Ninh nhếch môi, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.

Thần Nguyệt Giáo?

Ha, không ngờ được, vốn muốn tìm cách diệt trừ Thẩm Nguyệt, lại vô tình phát hiện một bí mật như vậy.

Thẩm Nguyệt a Thẩm Nguyệt, không ngờ được ngươi lại là người Ma tu cài vào Nhạc Dương Tông. Đợi ta đem chuyện này vạch trần, xem ngươi còn sống sót được hay không đây?

Sơ Nghiên tiếp tục đi tìm Cảnh Tịch, lại không ngờ nàng chưa tìm bao xa, đã thấy Cảnh Tịch quay lại tìm nàng rồi.

"Sư tôn?"



Cảnh Tịch vừa thấy nàng, lập tức đi đến, hắn nhìn nàng một lượt, phát hiện không có gì đáng ngại, mới lên tiếng.

"Ừm. Con đi đâu vậy?"

Sơ Nghiên tươi cười đáp lại.

"Không phải là đi tìm người sao? Không cẩn thận lạc mất."

Cũng không thể nói nàng trốn hắn liên hệ với Mặc Lân đi?

Cảnh Tịch cũng không truy cứu vấn đề này, chuyển sang chủ đề khác.

"Đi, con cũng đã lên Kim Đan, lại chưa có một kiện pháp bảo nào phù hợp. Vi sư đưa con đi tìm."

A? Pháp bảo sao? Đúng là hiện tại nàng không có kiện pháp bảo nào thật, nhưng ở Thần Nguyệt giáo thì không ít.

Nhưng đồ Sư tôn tặng, nàng đương nhiên phải nhận lấy rồi!

______

Cảnh Tịch đưa Sơ Nghiên đến Bắc Hải. Đáy biển Bắc Hải có một loại Hải khoáng thạch rất cứng, do chịu áp suất lẫn nhiệt độ chênh lệch, khả năng chống chịu của nó cực kỳ bền, chỉ có gần mạch núi lửa ngầm dưới đáy biển, cực kỳ hiếm có, gọi là Bích Nham Thiết. Đáy biển mênh mông, muốn tìm thấy Bích Nham Thiết, quả thật như câu mò kim đáy biển.

Nhưng Cảnh Tịch lại khác, thần thức hắn mạnh mẽ, lại hiểu rõ đặc tính của Bích Nham Thiết, nên tìm nó cũng không phải không có khả năng. Dù sao có một thanh Tiên khí trong tay hắn, luyện chế từ Bích Nham Thiết mà ra.

Hai người ở lại Bắc Hải hơn nửa tháng, rốt cuộc tìm được một khối Bích Nham Thiết.

Sơ Nghiên nhìn khối Bích Nham Thiết trước mắt, hai màu xanh thẫm và đỏ rực hoà quyện vào nhau theo hình xoắn óc, nhìn vô cùng đẹp mắt. Nhưng nàng nhớ Tru Tà của Cảnh Tịch cũng không phải màu sắc này, mà lưỡi kiếm thuần màu bạc.

Chẳng lẽ luyện chế lên, nó sẽ đổi màu?

"Sư tôn, Bích Nham Thiết vừa cứng lại bền, vậy làm sao để luyện chế?"

"Dù nguyên liệu cứng trắng đến đâu, cũng có thứ có thể nung chảy được mà thôi."

"Bích Nham Thiết này thật sự có thể luyện chế ra Tiên binh sao?"

Cảnh Tịch không nhiều lời, hắn đưa tay, triệu hồi Tru Tà ra, đưa đến trước mặt Sơ Nghiên.

"Con nhìn đi."

Sơ Nghiên quan sát kỹ, nhìn màu sắc của Tru Tà, nàng không nghĩ nó giống từ Bích Nham Thiết luyện chế ra. Nhưng khi Cảnh Tịch truyền Linh lực vào, thân kiếm thế nhưng chuyển sang lam sắc.

Hóa ra là như vậy. Nó biến đổi tùy vào người sử dụng.

"Lúc luyện chế, Bích Nham Thiết tùy vào người sử dụng, sẽ chuyển hóa màu sắc khác nhau."

Cảnh Tịch thu hồi kiếm, tiếp tục nói.

"Vi sư cần tìm một chỗ giúp con luyện chế Tiên binh. Nơi này cách Bích Lạc Cung không xa, chúng ta đến đó đi."

Bích Lạc Cung từng chịu ơn của sư tôn, nên hẳn là chỗ đáng tin.

Hơn nữa, cung chủ Bích Lạc Cung...

Ha, nếu nàng nhớ không lầm, đúng là thầm thương trộm nhớ Sư tôn nàng đã lâu a...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.