Từ bệnh viện trở về, tâm trạng của Sơ Nghiên cũng trở nên tốt hơn. Hiện tại thái độ của Phó Niên Trạch có chuyển biến, cô đương nhiên là vui vẻ.
Tiếp đó một tuần, Sơ Nghiên chăm chỉ ôn tập, lại đến trường thi học kỳ. Một tuần này trôi qua bận rộn, đám người Lữ Kha dưới sự giám sát của Bạch Mộng Nhiên, học tập lại chuyên tâm không ít, lần này thi cuối kỳ xong, tâm tình sảng khoái mời cô đi ăn mừng một bữa.
“Chỉ Chỉ, mấy chuyện bận rộn kia của cậu xong rồi chứ ? Có muốn đi chung không ?”
Bạch Mộng Nhiên đeo cặp sách trên vai, sánh vai đi bên cạnh Sơ Nghiên hỏi. Hôm nay là ngày thi cuối của bọn họ, Lữ Kha rủ cả đám đi KTV hát hò một phen, Bạch Mộng Nhiên cũng rảnh rỗi, đã đồng ý đi rồi, nhưng cô càng muốn kéo Sơ Nghiên đi theo.
Sơ Nghiên suy nghĩ một chút, nàng cũng không có đam mê ca hát, hơn nữa còn có chuyện chưa giải quyết, liền lắc đầu:
“Không đi.”
“Ai, lão đại, đi đi, dạo này chị thần long thấy đầu không thấy đuôi, đã lâu rồi không tụ họp cùng anh em. Khó khăn lắm chúng tôi mới đặt được phòng ở Vân Mộng đó.”
Sơ Nghiên vừa mới từ chối liền nghe tiếng Lữ Kha ai oán ở phía sau, cô quay đầu, chỉ thấy hắn dẫn theo hai ba tên tiểu đệ ở phía sau cô và Bạch Mộng Nhiên. Sơ Nghiên nghe lời hắn nói, hơi nâng mi:
“Vân Mộng ?”
Lữ Kha hơi chớp mắt, tròng mắt hơi đảo, khoe khoang nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-thoi-khong/3036709/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.