Chương trước
Chương sau
Mười phút sau.

Một đám thiếu niên nằm la liệt dưới đất, Sơ Nghiên xách chiếc balo dưới đất lên, phủi sạch bụi một cái, rồi đeo lên. Cô quay đầu lại nhìn đám thiếu niên, đám học sinh không nhịn được rút rút thân mình, hận không thể cách xa cô càng xa càng tốt.

“Lão đại, Tổ tông, chúng ta biết sai rồi, cầu cô tha cho bọn tôi đi.”

“Đúng vậy, lão tổ tông, bà cô của tôi ơi, cô tha cho tôi đi, đều là Tang Tịnh, là Tang Tịnh muốn chúng tôi giáo huấn cô, đều là cô ta.”

Tang Tịnh, cũng chính là nữ sinh Sơ Nghiên không biết tên kia bị đẩy ra, mặt cô ta sưng đỏ, bị cô tát cho hai cái, ra tay cũng không có chừng mực, gương mặt xinh đẹp đã có chút biến dạng. Nhìn kỹ một chút, Tang Tịnh cũng như cô, nhan sắc phổ thông, quả thật không có gì nổi bậc, chính là điển hình pháo hôi không đáng nhắc đến.

Sơ Nghiên bước vài bước, ngồi xuống trước mặt nữ sinh kia, nâng cằm cô ta lên. Cô đánh giá một chút, nhìn nữ sinh kia có vẻ sợ hãi, nhưng sâu trong mắt lại có một tia hận ý.

Xem ra giáo huấn bình thường, không thể khiến nữ sinh này biết ngoan ngoãn rồi. Cô cụp mắt, đứng dậy.

“Nếu tôi còn thấy mấy người còn tập đánh người, vậy thì gặp lần nào, đánh lần đó.”

Sơ Nghiên nở nụ cười, tỏ ra cực kỳ thân thiện. Bất quá trong mắt đám nam nữ sinh, chính là vô cùng khủng bố, còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ. Một vài nữ sinh không gượng được nữa, trực tiếp ngất qua.

Sơ Nghiên:?

Thiên Hoa: […] Khụ, ký chủ, chị làm quá rồi, dọa bọn họ ngất luôn.

___________

Sơ Nghiên cũng không để ý bọn họ nữa, xoay người quay về đón xe buýt. Chỉ là lúc cô quay về cũng khá trễ, xe buýt đều đã hết chuyến. Sơ Nghiên hơi trầm mặc một chút, e là phải đi bộ về nhà rồi.

Tầm này, chắc tầm một tiếng đi bộ nhỉ?

Sơ Nghiên: “…” Vẫn là gọi điện về nhà một chút?

“Bạn học Ngôn Chỉ đúng không?”

Một trọng nói trầm ấm vang lên phía sau, Sơ Nghiên hơi sửng sốt một chút, chậm rãi nghiêng đầu.

“Phó lão sư?”

Phó Niên Trạch dẫn một chiếc xe đạp, đang đứng phía sau lưng cô. Mỹ thiếu niên đứng dưới ánh chiều tà, tự hồ càng thêm sự huyền ảo. Ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng ấm áp, giống như ánh mắt trời.

Ừ, chính là loại dịu dàng mà trưởng bối dành cho con cháu của họ ấy.

Sơ Nghiên: “…” Muốn đánh hắn quá.

Phó Niên Trạch dắt xe đi đến cạnh Sơ Nghiên, nhìn cô một chút, cười nói:

“Em để lỡ chuyến xe buýt cuối cùng rồi sao?”

Sơ Nghiên khẽ gật đầu, cũng không phủ nhận. Hiện tại mặt trời cũng sắp lặn rồi, đáng ra hắn phải về nhà rồi mới đúng.

“Sao thầy còn ở trường?”

“À, thầy vừa đến trường, có chút việc cần giải quyết nên ở lại trễ một chút.”

Phó Niên Trạch cười đáp, hắn leo lên xe, vỗ vỗ phía sau yên xe, nói:

“Nếu không chê, thầy cho em đi nhờ một lần?”

Sơ Nghiên: …

_________

Phó Niên Trạch chậm rãi đạp xe, Sơ Nghiên yên tĩnh ngồi phía sau. Cô là người thích yên tĩnh, suốt quảng đường, hai người cũng không nói được mấy câu, đại khái đều là Phó Niên Trạch mở lời, Sơ Nghiên đáp lại.

“Bạn học Ngôn Chỉ, sao em lại ở trường trễ như vậy? Tan học không về sao?”

“Đi tuyên truyền văn hóa cho thanh thiếu niên sa đọa.”

Phó Niên Trạch: “…” Học sinh bây giờ còn có thao tác này à?



“Haha, đúng là hành động ý nghĩa."

Sơ Nghiên: "..." Thế mà không chọc tức nổi hắn?

“Em có mục tiêu gì cho năm nay chưa?”

“Ừm. mục tiêu đầu tiên là làm giáo bá cái đã.”

“Hả?”

Câu trả lời này suýt khiến Phó Niên Trạch lạc tay lái, đầu xe hơi lảo đảo một chút. Sơ Nghiên còn rất quan tâm hỏi:

“Thầy có chạy được không? Hay là em với thầy đổi chỗ một chút?”

Phó Niên Trạch lấy lại tinh thần, nụ cười có chút sắp không duy trì được. Đây là thể loại người gì vậy? Hắn đúng là lần đầu gặp. Dám trước mặt giáo viên của mình tuyên bố làm giáo bá.

Hắn có nên khuyên em học sinh này một chút? Đem tam quan chỉnh lại trước khi quá muộn?

“Không sao, thầy cảm thấy suy nghĩ của em rất thú vị.”

Phó Niên Trạch cười khẽ, tiếp tục đạp xe.

[Ký chủ, chị làm như vậy sẽ không theo đuổi được thầy giáo đâu.]

Thiên Hoa có chút không nhịn được nhắc nhở. Ký chủ nhà nó, theo đuổi nam nhân vẫn không có chỗ dùng như vậy.

Nhưng mà nó vừa nói xong, Phó Niên Trạch thế nhưng chủ động nói.

“Sao này có cái gì không hiểu, có thể đến tìm thầy, thầy sẽ giúp em.”

Ánh mắt Sơ Nghiên hơi đổi. Đây là không đợi cô tìm cơ hội, người đã tự dâng đến cửa đúng không? Cô lên tiếng:

“Vậy, em có thể đến tìm thầy học tập sao?”

“Đương nhiên.”

Sơ Nghiên cũng không biết, Phó Niên Trạch là sợ cô tam quan lệch lạc, đang lên kế hoạch đưa cô quay về chính đạo đâu.

_______

“Đến nhà em rồi.”

Sơ Nghiên lên tiếng, Phó Niên Trạch cũng dừng xe lại. Cô bước xuống xe, nghĩ một chút quan hệ hiện tại là thầy trò, vẫn là lễ phép cúi đầu cảm ơn Phó Niên Trạch.

“Cảm ơn thầy."

“Không có gì, vậy em vào nhà đi, thầy về trước.”

Phó Niên Trạch đi rồi, Sơ Nghiên mới xoay người vào nhà. Vừa xoay người đã gặp Ninh Mặc đạp xe đến. Hắn dừng xe lại, bước nhanh đến trước mặt cô, mày nhăn chặt lại, nói:

“Em đi đâu? Sao lại về trễ như vậy? Dì đang rất lo lắng đó.”

Hắn bị bà Ngôn kêu qua, bà lo trời đều sắp tối rồi, nhưng mà Sơ Nghiên vẫn chưa về nhà, đều loạn hết cả lên, kém chút liền báo cảnh sát rồi. Hắn an ủi bà một chút, rồi đến trường tìm cô một vòng. Không ngờ quay về lại thấy cô đã ở trước cửa nhà.

“Em không sao, gặp chút chuyện nên về trễ.”

“Chỉ Chỉ?”

Đúng lúc này, bà Ngôn nghe tiếng nói chuyện, lập tức lao ra. Nhìn Sơ Nghiên bình yên vô sự đứng trước cửa, lập tức nhào đến ôm chầm lấy cô.

“Con đi đâu đến giờ vậy hả! Có biết là mẹ lo lắng cho con lắm không!”

Thất sách, cô quên mất hiện tại cỗ thân thể nào mới 16 tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên, đi học đến giờ không về, có chút khó giải thích rồi.

“À, con có thể giải thích…”

______

Kết quả là, giải thích vô dụng. Hiện tại cô nhiều thêm một người giám sát đưa đón đi học, không ai khác đúng là nam chủ Ninh Mặc.



A, đúng là sai lầm mà.

Hay là đánh Ninh Mặc một trận, dọa hắn không cần đưa đón cô đi học nữa?

Hình như không tốt lắm, nam chủ cũng không thể tùy tiện đánh như vậy.

[Đại nhân, thật ra em thấy chị cũng không cần lo quá, lấy tính cách của nam chủ, chắc chắn sẽ chỉ cùng chị đến trường rồi về nhà, ngồi chung chuyến xe buýt mà thôi, cũng không khác biệt lắm a.]

Nam chủ có chuyện hắn cần làm, con đường hắn cần đi, sẽ không suốt ngày đi theo một nhân vật qua đường như Ngôn Chỉ.

Thiên Hoa nghĩ nghĩ, vẫn là lý giải rồi khuyên ký chủ một chút.

Sơ Nghiên cũng không rảnh quan tâm chuyện này nữa, cô cũng lười để ý chuyện tình cuộc đời của nam nữ chủ. Hiện tại vẫn là tìm lão nam nhân nhà cô tốt nhất.

Ngày mai lại tìm hắn ôn tập.

________

Hôm sau, Ninh Mặc đúng là đúng hẹn cùng cô đến trường, còn bảo buổi chiều tan học ở cổng chờ hắn, đừng có đi lung tung.

Sơ Nghiên đối ứng cho có lệ, rồi rảo bước về lớp.

Sơ Nghiên còn chưa bước vào lớp, đã bị một đám nam nữ sinh chặng lại, hơn nữa còn không phải muốn gây sự mà là bộ dạng lấy lòng. Hơn nữa, nhìn có chút quen mắt.

“Lão đại, lão đại, hihi, lão đại sớm.”

Sơ Nghiên lúc này mới nhớ ra, hóa ra là đám người cô dạy dỗ hôm qua đây sao?

Hiện tại liền muốn theo cô làm tiểu đệ?

“Có chuyện gì?”

“Không có, không có. Chỉ là lão đại, tụi này đều muốn cô làm lão đại, sau này ở trường học, đảm bảo có thể đi ngang, không sợ bất kỳ ai.”

Người nói là lão đại của cả nhóm, tên là Lữ Kha, nghe nói hắn là một phú nhị đại, trong nhà có tiền, học hành cũng không nghiêm chỉnh, người trong nhà cũng lười quản hắn, thầy cô cũng không làm gì được hắn, liền mặt kệ như vậy.

“Có chuyện nói thẳng.”

“Thật ra, thật ra tụi em có chuyện muốn nhờ lão đại.”

“Đua xe?”

Cô cũng không biết đua xe, kêu cô đi theo làm gì?

“Lão đại, chị không cần đua, chị chỉ cần đứng đó bảo kê tụi em là được.”

Thật ra là Lữ Kha sợ thua bị đánh, lúc xung đột lại yếu thế hơn, nên nhờ cô đến trợ uy phong. Sơ Nghiên hơi nâng mi, thật ra không có hứng thú gì.

Chuyện này cũng không liên quan đến cô.

“Lão đại, lão đại của bên kia là Thất Ca, trước đây em không nhầm thì có xích mích với chị.”

Thất Ca? Hình như là một đám học sinh côn đồ bên trường trung học bên cạnh. Trước đây đúng là từng chặn đường nguyên chủ. Hình như là Thất Ca này thích một nữ sinh, chuyện hắn chặn đường nguyên chủ, chắc hẳn cùng nữ sinh kia có liên quan.

Nói sao cũng có liên quan đến đám người bắt nạt nguyên chủ, cô đương nhiên phải tính hết rồi.

“Được, chiều nay tan học, tôi sẽ đến.”

[Ký chủ, có phải chị quên Ninh Mặc sẽ về cùng chị không?]

Sơ Nghiên: “… ta tự có cách.”

“Được được, lão đại, vậy tụi em sẽ chờ chị ở cổng trường, không gặp không về.”

Thấy Sơ Nghiên đồng ý, hai mắt Lữ Kha sáng rực, vội vàng hứa hẹn rồi dẫn đám đàn em chùn mất, sợ đợi một lát Sơ Nghiên sẽ đổi ý.

Thiên Hoa có chút đỡ trán, tên này, cái gì mà không gặp không về chứ, đại nhân không đến hắn liền không đến điểm hẹn chắc?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.