Chương trước
Chương sau
Dịch: Kemkensi
Biên: Lạc Đinh Đang
Liên Mẫn chỉ bị bỏng, chứ mặt mũi không hề xấu xí.
Muốn khí chất có khí chất, muốn tiền có tiền, muốn gì có nấy, không thiếu cái gì.
Dù không có người nguyện ý yêu thương cũng chả sao.
“Dì chưa về nữa hả?” Liên Mẫn hỏi.
Ninh Thư nhún vai: “Giờ chắc đang ở buổi diễn thời trang nào đó rồi.”
Mẹ Đinh như đã tìm thấy mục tiêu của cuộc đời, theo đuổi các xu hướng mới, chơi quên cả trời đất.
Lâu lâu mới gọi điện cho Ninh Thư, bảo Ninh Thư không phải lo cho bà, ngày ngày chụp cả tá ảnh đăng lên mạng xã hội.
Vừa du lịch vừa chụp ảnh, mẹ Đinh đã thành người tạo mốt (Trend-setter) trên mạng Internet.
Ninh Thư thấy, cứ theo tình hình này của mẹ Đinh, cha kế của cô sắp lên sàn rồi.
Rời xa mấy chuyện phiền não cũng hay, như vậy có thể bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Liên Mẫn vỗ vỗ bả vai Ninh Thư: “Vậy tôi về đây, tôi nói cô rồi đấy nhé, đừng ở đó mà nhớ thương Bạch Hàn Mặc nữa, biết đâu người ta đang ăn chơi phè phỡn, sống sung sống sướng ở đâu rồi thì sao.”
“À, chắc cô chưa biết, bà mẹ minh tinh của Đinh Ngưng Điệp ly hôn với ba cô rồi.” Liên Mẫn nói.
Ninh Thư gật đầu, cắm một bông hoa vào bình: “Đã biết.”
Quý Lộ và Đinh Diên ly hôn là chuyện nằm trong dự kiến của Ninh Thư, Đinh Diên cưới Quý Lộ vì Bạch Hàn Mặc gây sức ép, một phần nữa là vì muốn bám vào nhà họ Bạch.
Giờ nhà họ Bạch cây ngã nhà đổ, con gái lại bỏ trốn cùng người ta, Đinh Diên có điên đâu mà giữ lại kẻ chỉ biết tiêu tiền như Quý Lộ.
Quý Lộ muốn sống một cuộc đời thoải mái, giờ Đinh Diên cũng không phải là người giàu có gì, từ khi mất công ty, lúc nào cũng tiếc tiền không nỡ để bà ta tiêu xài.
Kết hôn vì lợi ích, nên có kết thúc cũng kết thúc trong nhanh chóng không dây dưa.
Ly hôn xong, Quý Lộ có thể tìm người khác rồi.
“Cô không vui sao?” Liên Mẫn hỏi.
Ninh Thư hỏi lại: “Sao tôi phải vui, bọn họ có ra sao thì cũng đâu liên quan gì đến tôi?”
“Lúc trước bà ta hại mẹ cô phải ly hôn, tôi nghĩ cô phải hận bà ta chứ?” Liên Mẫn nói.
“Có gì đâu mà phải hận với thù.” Thoát khỏi Đinh Diên, chẳng phải mẹ Đinh sống rất thoải mái à.
Không phải nén giận, không phải ngày nào cũng giáp mặt với đứa con rơi con rớt làm bộ làm tịch, cũng không phải để tâm chuyện chồng mình ra ngoài léng phéng làm bậy.
Liên Mẫn gật đầu: “Công nhận, giờ dì sống tốt hơn trước gấp tỉ lần, mà cô cũng nên ra ngoài nhiều hơn đi, trên người nồng nặc toàn mùi thuốc đông y, hay là sau này chúng ta cùng nhau sang nước ngoài du lịch nước đi.”
“Được thôi, chờ khi nào có thời gian rảnh rồi đi.” Ninh Thư tươi cười đáp.
“Cô thật sự không muốn gả cho anh hai tôi hả, cô mà cưới anh hai tôi, thì cô sẽ là chị dâu của tôi, như vậy chúng ta thành người một nhà rồi.” Liên Mẫn vẫn chưa hết hi vọng hỏi Ninh Thư.
“Trong hai ông anh, tôi thấy ông anh thứ hai của tôi đáng yêu lắm ấy, không trầm lắng như anh cả, phải gánh trọng trách trên vai, như ông cụ non, chẳng đáng yêu gì hết.”
Liên Mẫn tiếp tục đề cử hai ông anh với Ninh Thư.
Ninh Thư chậc chậc mấy tiếng: “Cô dùng từ đáng yêu để hình dung anh hai của cô, nếu anh hai cô nghe thấy, chẳng hóa tôn nghiêm đều bị cô giẫm nát à.”
Hai anh em nhà họ Liên không có ý với cô, chỉ có Liên Mẫn nhảy nhót lung tung.
Hơn nữa, sắp đến lúc cô rời khỏi thế giới này rồi, người trong thế giới này đều là người qua đường.
Liên Mẫn thấy Ninh Thư quả thật không để tâm gì tới mặt này, không nói thêm, cầm cao trị bỏng và thuốc bổ cho Liên phu nhân rời đi.
Ngày ngày kiếm tiền thật sự rất thú vị, nhìn khoản tiền tăng lên từng ngày mới sung sướng làm sao.
Một hôm, Ninh Thư nhận được điện thoại của Đinh Diên, bảo cô trở về ăn cơm, Ninh Thư thẳng thắn từ chối.
Đinh Diên mất hứng: “Tuy rằng tao với mẹ mày đã ly hôn, nhưng tao vẫn là ba của mày, sao, muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với tao à?”
Lúc trước không thấy í ới gì, lúc này đột nhiên liên lạc lại là có âm mưu gì?
Đừng nói là ly hôn với Quý Lộ rồi thì giờ muốn nối lại hôn nhân với mẹ Đinh nhá?
Ninh Thư sắp xếp thời gian trở về nhà họ Đinh một chuyến.
Vừa vào tới nhà, đã thấy Đinh Ngưng Điệp đang ngồi trên sô pha ở phòng khách.
Ngạc nhiên chưa.
Ủa, chẳng phải lúc này Đinh Ngưng Điệp nên sống yolo ở nước ngoài với Bạch Hàn Mặc à?
Sao lại quay về rồi, chẳng lẽ Bạch Hàn Mặc đã trở lại?
Mới qua có mấy tháng, làm gì nhanh zữ vại??
Ninh Thư đi qua, ngồi đối diện với Đinh Ngưng Điệp, một thời gian không gặp, Đinh Ngưng Điệp trông phờ phạc hơn hẳn, cằm nhọn hoắt, nhìn càng yếu đuối động lòng người hơn.
“Chị ạ.” Đinh Ngưng Điệp cẩn thận gọi Ninh Thư.
“Sao lại về nhà rồi?” Ninh Thư hỏi, “Bạch Hàn Mặc đâu?”
Đinh Ngưng Điệp nhỏ giọng nói: “Anh ấy còn ở nước ngoài.”
Ninh Thư ngoài ý muốn nhướng mày: “Cô về một mình thôi à?”
Đinh Ngưng Điệp quẳng Bạch Hàn Mặc ở nước ngoài, chạy về nhà.
Có phải giữa chừng đã xảy ra chuyện gì với Bạch Hàn Mặc, sau đó hai đứa giận dỗi nhau, khiến Đinh Ngưng Điệp bỏ về?
Đinh Ngưng Điệp cắn môi không nói lời nào, Ninh Thư cũng lười hỏi kỹ.
Chỉ cần tìm thám tử tư đi điều tra là rõ thoai.
Đinh Diên từ trên lầu đi xuống, thấy Ninh Thư tới, nhẹ nhàng yêu thương hỏi Ninh Thư: “Mẹ con không tới à?”
Ninh Thư:……
“Mẹ còn đang ở nước ngoài.” Ninh Thư nói.
Đinh Diên thở dài: “Từ khi ly hôn với mẹ con, cái nhà này quạnh quẽ hơn nhiều.”
Mặt Ninh Thư không cảm xúc, còn Đinh Ngưng Điệp thì xấu hổ, vậy mẹ cô ta là cái gì?
“Con dọn về đây ở đi.” Đinh Diên bảo Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ đáp: “Con sống bên ngoài rất ổn, khi nào hết bận con về nhà chơi sau.”
Còn khi nào hết bận thì chưa biết.
Mặt mày Đinh Diên biến sắc, nhưng vẫn nhịn cơn giận trong lòng xuống, kêu Ninh Thư ăn cơm.
Toàn bộ quá trình ông không cho Đinh Ngưng Điệp một sắc mặt tốt nào.
Trước kia không phải Đinh Diên thương Đinh Ngưng Điệp lắm à, sao giờ lại ghẻ lạnh con bé thế kia?
Đinh Ngưng Điệp ngồi trên bàn cơm, lúng túng như gà mắc tóc.
Ăn cơm xong, Ninh Thư trò chuyện với Đinh Diên vài câu rồi rời đi.
Trong biệt thự chỉ còn lại Đinh Diên và Đinh Ngưng Điệp.
Rất trống trải.
Quả nhiên Đinh Diên muốn nối lại hôn nhân, trải qua trăm đắng ngàn cay, mới phát hiện người cũ tốt đẹp biết bao.
Nhưng lão cũng phải nhìn xem, người cũ có còn đứng đó chờ đợi lão ta không chứ.
Đừng có đề cao giá trị của mình lên thế chứ.
Vừa bước chân ra khỏi nhà họ Đinh, Ninh Thư lập tức tới văn phòng thám tử tư, nhờ bọn họ tra tin tức của Bạch Hàn Mặc ở nước ngoài.
Đinh Ngưng Điệp yêu Bạch Hàn Mặc đến thế, sao có thể bỏ Bạch Hàn Mặc cô đơn một mình quay về nước được nhỉ?
Sau đó Ninh Thư gọi video buôn chuyện với mẹ Đinh, nói cho mẹ Đinh biết ý của Đinh Diên.
Trong video mẹ Đinh bày ra vẻ mặt ghê tởm: “Lần sau ông ta còn nói như vậy, con cứ nói thẳng, đời này mẹ không còn ý định bước vào quan tài nhà họ Đinh.”
Còn một chuyện nữa là trong tay mẹ Đinh có chút tiền, có thể Đinh Diên nhắm vào thứ này.
Tuy Đinh Diên đã mua lại công ty từ tay Bạch Hàn Mặc, nhưng công ty đã bị Bạch Hàn Mặc chơi đến nát bấy, không dễ gì vực dậy được nữa.
Rất nhanh, văn phòng thám tử tư bên kia đã có tin tức.
Gửi cho Ninh Thư mấy tấm ảnh, trong ảnh chụp một gã đàn ông lôi thôi lếch thếch.
Nếu không phải thám tử tư khẳng định đây là Bạch Hàn Mặc, Ninh Thư suýt chút nữa không nhận ra.
Bạch Hàn Mặc khoảng thời gian qua đã gặp phải chuyện gì, mà biến thành như vậy chòi?
Dáng vẻ thế này, khó trách Đinh Ngưng Điệp bỏ rơi Bạch Hàn Mặc.
Bộ dạng Bạch Hàn Mặc sa sút quá mức, hoàn toàn chẳng còn chút khí phách nào lúc trước, mặc âu phục đặt may, quần áo trên người không một nếp gấp.
Cả một đống tiền của hắn bay đâu hết đâu rồi?
Biến thành như vậy, Ninh Thư thầm suy đoán.
Ninh Thư lật coi từng tấm ảnh, trong ảnh toàn là hình Bạch Hàn Mặc ở quán bar hoặc sòng bạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.