Chương trước
Chương sau
Sao gã có thể sống lâu thể nhỉ, kim găm trong não lâu thế rồi mà mãi chưa ngủm.
Ngày ngày tự xoa bóp cho mình, rồi chui nhủi sống an nhàn trong bệnh viện tâm thần.
Ninh Thư đoán có lẽ não của Trình Phi và kim châm đã hòa làm một.
Bằng không sao gã có thể sống lâu tới vậy, có điều là cử động của gã càng ngày càng bất tiện, lúc tuổi già cũng chỉ có thể nằm liệt trên giường.
Hơn nữa lúc nào cũng đau đầu, nhất là khi mưa gió bão bùng, trái gió trở trời lại càng đau mạnh.
Cho dù có vậy, Trình Phi vẫn kiên cường sống tiếp.
Haiz, để người khác không suy tàn, chính gã lại tự mình đổ đốn.
Ninh Thư không chút tư lự tắt màn hình, không muốn nhìn thấy bản mặt Trình Phi thêm một giây phút nào nữa.
Thế giới này không có căn nguyên thế giới, đã thế cmn lại còn phải đấu trí với biến thái, mệt mõi.
Ninh Thư xuống giường, chuẩn bị tới không gian ảo đi dạo, hơn nữa còn phải oánh chén một bữa thịnh soạn.
Đứng trong đường truyền tới không gian ảo, nhoáng cái trước mắt đã xuất hiện cảnh tượng không gian ảo cổ kính.
Ninh Thư đứng trên phiến đá xanh, rảo bước đi tới quán ăn.
Trong không gian ảo, có rất nhiều nhiệm vụ giả, chỗ này tạo cảm giác an toàn, bởi nơi này có đồng loại giống mình.
Không còn cảm giác lẻ póng, đơn độc một mình.
Ninh Thư chắp tay sau lưng, nhìn hàng hóa trên mấy quầy hàng, khi thấy vài đồ nho nhỏ hay hay, cô sẽ bỏ điểm tích phân ra mua về.
Là vài đồ trang trí đẹp mắt, rất hợp để trang trí không gian hệ thống.
Chỉ cần không gian hệ thống không xảy ra chuyện gì, thì đó cũng chính là tổ ấm nhỏ của cô.
Ninh Thư muốn phấn đấu để cuộc sống thoải mái dễ dàng hơn.
Tại vị diện, thì đó là cuộc đời của người khác, nhưng hiện tại lúc này, nơi đây là cuộc sống chân chính của cô, cứ xuề xòa mãi thì làm sao thoải mái được.
Ninh Thư đi vào tửu lầu, gọi vài món xa xỉ và tinh tế để chiêu đãi bản thân, thong thả ăn uống.
Thực lực tăng lên, Ninh Thư mới phát hiện ra ở không gian ảo có thứ vật chất gì đó khá là mạnh, đặc biệt là cô có thể hấp thụ được thứ này.
Vừa được ăn vừa được hấp thụ, một công đôi việc.
Nếu không gian ảo do con người tạo ra, chứng tỏ người tạo ra nó có năng lực rất mạnh.
Giờ Ninh Thư thử sống theo phong cách mới đó là sống chậm, từ tốn ăn uống, chậm rãi đọc sách, chậm rãi tản bộ.
Tu thân dưỡng tính, nỗ lực làm việc để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Hiện tại nghỉ ngơi đầy đủ, vào trong nhiệm vụ sẽ tận tâm tận lực, xả thân vì nhiệm vụ.
Để một ngày nào đó có thể nắm giữ được vận mình của chính mình, không thể để người khác nói giết là giết được.
Không thể để tới lúc người ta chỉ cần mấp máy môi, thì mọi cố gắng của cô lại tan thành tro bụi được.
Vì vậy, cô muốn trở thành một tồn tại khiến kẻ khác phải nể sợ.
Ăn xong cơm, Ninh Thư đứng dậy đi mua ít lá trà, mà cũng không hẳn là trà, phải gọi là linh thảo mới đúng, loại tốt cho linh hồn ấy.
Lúc đọc sách, bên người có một chén trà nhỏ, khói trắng lượn lờ, Ninh Thư cảm thấy mình thật thanh lệ thoát tục, oa ha ha ha…
Quả nhiên cách giảm căng thẳng stress tốt nhất chính là mua sắm, Ninh Thư mua rất nhiều đồ linh tinh vụn vặt.
Vì để phòng trường hợp “lỡ như”, cô lại đổi thêm mấy tấm bùa hộ mệnh bản nâng cấp.
Hẳn ba cái.
Chẳng may tự dưng không gian hệ thống phát rồ phát dại, xảy ra vấn đề gì, cô lại không đổi được thì chết.
Thứ khác có thể bỏ qua, nhưng vật cứu mạng này thì nhất định phải đổi.
Ở bên 2333, trái tym mỏng manh íu đúi của cô luôn tràn ngập lo lắng, bất an.
Nói chung, càng lo sợ điều gì, điều đó lại càng dễ xảy ra.
Ninh Thư tính đi chợ đen, muốn vào ngắm nghía xem xét một chút.
Nhưng phí phải trả là một tia căn nguyên linh hồn, lập tức khiến Ninh Thư từ bỏ ý định.
Căn nguyên linh hồn là thứ quan trọng hơn lực linh hồn rất nhiều, dù không có lực linh hồn nhưng nếu vẫn có căn nguyên linh hồn, thì vẫn có cơ hội luân hồi.
Nhưng một khi mất đi căn nguyên linh hồn, thì chẳng còn gì cả.
Tuy chỉ rút một tia, nhưng Ninh Thư vẫn cự tuyệt.
Ninh Thư trợn tròn mắt, chợ đen thì có gì đặc biệt hơn người, cô không thèm đi nữa.
Nhưng chẳng may trong chợ đen lại có căn nguyên thế giới thì sao, Ninh Thư dừng bước, rối rắm nhìn về phía chợ đen.
Có cũng kệ, căn nguyên linh hồn của cô không thể thiếu.
Ninh Thư vỗ ngực, nhìn người ra kẻ vào chợ đen.
Nhiều người nộp một tia căn nguyên linh hồn tới vậy, chắc là sẽ không có việc gì đâu nhể.
Nhưng mà cô vẫn có cảm giác hố người khắp nơi.
Ngay cả là nhiệm vụ giả, tầng nào cũng phải sàng lọc kỹ càng cơ mà.
Cảm giác bên trên đang cố ý khống chế số lượng.
Ở góc độ khả năng tinh thần.
Ninh Thư gian nan xoay người rời đi, giờ rút căn nguyên linh hồn ra, tương lai có thể thu lại được không?
Linh hồn con người có sức mạnh vô cùng huyền bí, và sức mạnh đó tới từ căn nguyên linh hồn.
Sức mạnh của yêu hận tình thù tới từ căn nguyên linh hồn.
Cũng không biết ai ở chỗ này mở chợ đen, lại còn công khai mở cửa, hoành tráng đấy.
Holy shit?!?!
Ninh Thư đi lang thang, lại mua thêm vài món đồ nhỏ.
Thật sự không còn gì để lưu luyến, Ninh Thư đành quay về không gian hệ thống.
Cô đổ một chén trà, chuẩn bị đọc sách.
2333 ho khan một tiếng, “Tôi phải thông báo cho cô một chuyện.”
Ninh Thư lật sách, không thèm ngẩng đầu lên đáp: “Chuyện gì?”
Cô nhấc chén trà lên định uống.
“Trình Phi được chọn làm hệ thống.”
Ninh Thư: Phốc, khụ khụ khụ…
“Ý gì?”
“Ứng viên của hệ thống.”
“Ý cậu là?”
“Gã ta sẽ trở thành hệ thống.”
“Gì cơ, ý cậu là sao?”
Ninh Thư sợ tới mức đánh rơi cả chén trà xuống đất, sét đánh giữa trời quang.
Loại người này vì sao lại vẫn có thể gặp được kỳ ngộ.
Một Trương Gia Sâm thì cũng coi như khuất mắt trông coi đi, thế quái nào tới cả Trình Phi cũng được đặc cách vậy hả, chẳng có nhẽ tất cả mấy tên biến thái cô gặp đều sẽ thế sao?
Tới giờ phút này thì còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.
Ninh Thư ôm đầu gào thét.
“Người như vậy, lúc trước không được chú ý tới, nhưng một khi phát hiện ra có chỗ đặc biệt, chỉ cần đủ tư cách, đều sẽ được tuyển dụng.”
“Nhân tài không nhất thiết phải dựa theo tiêu chuẩn khuôn mẫu nhất định.”
“Bọn họ cũng được coi là nhân tài?”
“Lại bảo không phải đi, so với đại đa số người, thế là ưu tú hơn rất nhiều rồi, nhiệm vụ giả không phải chỉ người tốt mới có thể làm, người xấu cũng làm được.”
“Đây là chỗ kẻ mạnh ăn cả, không phân biệt tốt xấu đúng sai, nếu có kẻ quá khích, tất nhiên sẽ có người ở phía trên đứng ra thu thập lo liệu.”
Ninh Thư run chân, chị đây rất kiên cường, không sợ chút nào.
Tuy người tốt có thể tu luyện, nhưng người xấu cũng vậy, vấn đề là bọn họ cũng là kẻ thù tiềm tàng của cô.
Có phải do cô nghịch tập, nên khiến cho cấp trên chú ý tới đám người này sao?
“Làm sao hắn trở thành hệ thống được?” Ninh Thư vô cảm, “Sao tôi không biết Trình Phi trở thành hệ thống nhỉ.”
“Đấy là do cô chưa xem hết.”
Ninh Thư:......
“Có điều cô cứ yên tâm, sau khi trở thành hệ thống sẽ bị xóa sạch ký ức trước kia, toàn tâm toàn ý phục vụ cho nhiệm vụ giả, sau đó cùng nhiệm vụ trở nên mạnh hơn.”
“Mặc kệ là nhiệm vụ giả, hay hệ thống, đều có thể mạnh lên, mọi con đường đều dẫn tới Rome mà.”
"All roads lead to Rome" có nghĩa là con đường nào cũng dẫn đến Rome.
Ninh Thư trợn mắt hỏi: “2333, cậu là người thật á?”
“Đúng vậy, không phải giữa đôi ta có ràng buộc sao?” 2333 nói
Ninh Thư: →_→
Cô vẫn luôn cho rằng 2333 không phải là người, khó trách lại có trí tuệ, còn có cảm xúc, khác xa với hệ thống dự phòng.
Âm thanh của hệ thống dự phòng rất máy móc, tức là âm thanh điện tử máy móc.
“Cậu cũng bị xóa trí nhớ rồi à?” Ninh Thư hỏi.
“Ai cũng bị hết, hệ thống không thể bởi vì những việc đã xảy ra và những cảm xúc tiêu cực trong quá khứ mà khuyến khích, hay thúc giục nhiệm vụ giả thực hiện những hành vi không thỏa đáng được.” 2333 nói.
Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là Trình Phi đã được xóa ký ức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.