Dịch: Lạc Đinh Đang
Đê hèn, mẫn cảm, đáng thương.
Nếu có cử chỉ nào không thỏa đáng, sợ rằng trong lòng Lư Ngọc Tĩnh sẽ oán hận cô, xem thường cô.
Chuyện gì cũng không nói mà giấu trong lòng.
Lư Ngọc Tĩnh lấy lòng Lư Quân Ninh là để đoạt được cơ hội thay đổi vận mệnh này ư?
Lê Ngọc là kẻ thích nam sắc, một tí hứng thú với nữ sắc cũng không có.
Cưới vợ chỉ để gã trông giống người thường, thuận tiện che giấu vài đam mê.
Còn nghĩ Lê Ngọc là nam tử thật à.
Ninh Thư cũng không tính nói gì, chẳng lẽ cô lại bảo, phu quân ngươi có đam mê chơi đồng tính đó.
Nói ra thì Lư Ngọc Tĩnh cũng không tin, cho rằng cô ghen ghét nên mới nói vậy.
Ninh Thư từ chối bạc của Lư Ngọc Tĩnh khiến sắc mặt nàng ta có chút khó coi.
Trước kia Lư Nguyệt Vân đưa đồ cho nàng ta cứ như đưa cho ăn mày, giờ nàng ta có thể đưa lại đồ cho Lư Nguyệt Vân.
Giống như làm vậy sẽ lật được một ván.
Lư Ngọc Tĩnh hơi phẫn uất thu lại bạc, càng nghĩ càng thấy khó chịu, hậm hực nhìn bóng lưng Ninh Thư.
"Tiểu thư." Nguyên Hương nhỏ giọng gọi Ninh Thư.
Ninh Thư dừng bước, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Tiểu thư, ngài đừng quá đau lòng, bây giờ Tứ... Đại tiểu thư đã không giống trước kia nữa." Nguyên Hương nói.
"Ta có đau lòng đâu." Về sau còn không biết Lư Ngọc Tĩnh sẽ sống thế nào. Ngày tháng còn dài, rất tra tấn người ta nha.
Lại nói, đây chính là nhân tính.
Xa thì sùng bái, gần lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784629/chuong-1316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.