Chương trước
Chương sau
Tiểu thư khuê các cổ đại không thể tùy tiện bước ra cửa, chủ mẫu cho phép mới được đi.
Phạm vi hoạt động mỗi ngày đều loanh quanh trong hậu viện.
Nhàm chán thế đương nhiên sẽ kiếm chuyện với nhau, nào tới đấu đi.
Chủ viện cũng có máu mặt ghê cơ, Ninh Thư còn phải xin nha hoàn canh cửa xem có thể gặp Vân di nương không.
"Tam tiểu thư, phu nhân bảo người vào đi." Nha hoàn nói với Ninh Thư.
Ninh Thư đáp một tiếng rồi bước vào trong đại sảnh.
Điệu bộ Vân di nương rất ngông nghênh, bên cạnh có vài nha hoàn hầu hạ, điệu bộ như đương gia chủ mẫu.
Vân di nương không có danh chính thê. Mặc dù người trong phủ đều gọi bà ta là phu nhân, nhưng bước khỏi Lư gia sẽ không ai thừa nhận.
Trong phòng bày đầy các vậy trang trí tinh tế tráng lệ.
Vân di nương nằm trên nhuyễn tháp, mặc áo gấm, đầu đầy châu ngọc, tư thế bức người.
Con người ta thiếu thứ gì thì sẽ cố gắng khoe khoang nó. Vân di nương càng thể hiện tư thái của mình, càng nói rõ khát vọng trong lòng bà ta.
Ninh Thư cúi người hành lễ, "Vấn an phu nhân."
Vân di nương đặt chén trà xuống, không để ý hỏi: "Có chuyện gì?"
"Mỗi lần nguyệt sự đến, bụng dưới đều đau đau nhức khó nhịn, giờ muốn rời phủ lấy ít thuốc." Ninh Thư ngoan ngoãn đáp, cúi đầu, nhìn rất hèn mọn.
Vân di nương ừ một tiếng, "Bạc đủ không?"
"Đủ rồi ạ, có bạc phát theo tháng." Ninh Thư đáp.
Mặt mày Vân di nương thoáng dãn ra, "Lát nữa lão gia phải dùng kiệu phu trong nhà."
"Không cần kiệu đâu ạ, con đi bộ cũng được." Ninh Thư vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Vân di nương thỏa mãn gật đầu, "Đi sớm về sớm."
"Đa tạ phu nhân." Ninh Thư lại hành lễ lần nữa rồi mang Nguyên Hương ra ngoài.
Bước khỏi cửa lớn, Nguyên Hương làu bàu: "Sao tiểu thư lại đi bộ tới chứ, chẳng may có ai chạm vào thì sao bây giờ?"
"Bình thường Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư ra ngoài đều dùng kiệu hết." Nguyên Hương rất là bất mãn.
Tiểu thư thế gia vọng tộc ra ngoài nhất định phải dùng kiệu chứ không đi bộ, vì đa số nữ tử đều bó chân, không thể đi nhanh, cũng không đi được bao xa.
Thứ hai là không để đám dê xồm khinh bạc nữ tử, có kiệu phu ở đó không dễ làm như vậy. Đồng thời, kiệu cũng tượng trưng cho thân phận.
Ninh Thư nhìn lướt qua Nguyên Hương, "Loại lời này không được nói ra, nếu phu nhân nghe được thì ngươi tự biết hậu quả đấy."
Đi bộ thì đi bộ, nhiều người càng khó cho cô hành động.
Ninh Thư tới Dược đường tìm đại phu bắt mạch, sau đó lấy thuốc.
Ninh Thư cắt chân Nguyên Hương, lại tới Dược đường khác mua ít thuốc.
Cầm thuốc rồi, Ninh Thư nhìn thấy Nguyên Hương đang chạy khắp nơi tìm cô, vội vã đến đỏ bừng mặt mũi.
Cô đi qua vỗ vai nàng ấy.
"Tiểu thư, người chạy loạn đi đâu vậy, dọa chết nô tỳ rồi." Đôi mắt Nguyên Hương đỏ ngầu.
Ninh Thư đưa nàng một món đồ chơi làm bằng đường, "Ta thấy cái này."
"Tiểu thư, vậy thì người cũng không thể chạy loạn chứ." Nguyên Hương nhận đồ chơi làm bằng đường.
Nhìn sắc trời hơi trễ, Ninh Thư và Nguyên Hương nhanh chóng hồi phủ.
Vừa lúc gặp Lư Quân Ninh xuống kiệu ở cửa lớn.
Có lẽ nàng ta vừa trở về từ chỗ nào đó.
Chắc là tới nhà ông ngoại nàng ta.
Đời trước hại chết một nhà ông ngoại, tất nhiên đời này muốn bù đắp chút.
Vừa đền bù, vừa mượn nhờ thế lực nhà ông ngoại.
Sắc mặt Lư Quân Ninh lạnh tanh, khí chất vắng lặng. Đời trước gặp chuyện thế kia, đương nhiên không vui nổi.
Lư Quân Ninh bước xuống từ cỗ kiệu, nhìn lướt qua gói thuốc trong tay Nguyên Hương, lại liếc qua Ninh Thư.
Làm ơn đừng có thấy mặt cô lần nào là khinh bỉ lần đó được không hả.
Vì cái lông gì mà xem thường cô chứ?
Vì nguyên chủ bo bo giữ mình, không giúp nàng ta, hay vì đời trước nguyên chủ gả tốt?
Dù thế cũng không cần gộp cả nguyên chủ Lư Nguyệt Vân vào trong đám kẻ thù chứ.
Giúp nàng ta là tình cảm, không giúp nàng ta là bổn phận.
Mọi người đều sống không dễ dàng.
"Chào Nhị tỷ tỷ." Ninh Thư hành lễ với Lư Quân Ninh.
Đích thứ phân biệt tôn ti, đã thấy mặt rồi, cô phải hành lễ với Lư Quân Ninh.
Lư Quân Ninh chỉ lãnh đạm ừ một tiếng rồi bước vào cửa.
Ninh Thư cũng không thèm để ý thái độ của Lư Quân Ninh, nàng ta thích thế nào thì chơi thế đó thôi.
Lư Quân Ninh đi phía trước đột nhiên quay đầu, nhìn Ninh Thư hỏi: "Tam muội muội mua thuốc gì đây?"
Ninh Thư hơi ngượng ngùng nói: "Dùng để trị đau bụng, lần nào tới cũng rất đau."
"Vậy à." Lư Quân Ninh lạnh nhạt gật đầu, xoay người rời đi.
Ninh Thư không thể hiểu nổi, lập tức về phòng mình.
Kệ cho Lư Quân Ninh với Lư Minh Huyên đấu nhau, chỉ cần không liên quan tới cô thì cô cũng lười quản.
Nghiêm túc mà nói, hai người này đều từng hố nguyên chủ. Hơn nữa đều đẩy vào hố lửa, muốn bò lên cũng không bò nổi.
Ninh Thư kêu Nguyên Hương đi sắc thuốc, uống cái thuốc đắng ngắt này vào, quả thực là mất hồn luôn.
Sau khi ăn xong bữa tối, đợi nha đầu Nguyên Hương kia đi ngủ, Ninh Thư mới lấy thuốc mua ban ngày ra bắt đầu phối dược.
Cô làm thuốc mê, thuốc độc, còn mạnh tay phối xuân dược. Không phải chỉ tụi bay mới dùng cái đồ chơi này đâu.
Vì hiểu tầm quan trọng của thanh danh, tất cả mọi người đều dùng hết sức hắt nước bẩn lên đối phương.
Là như vậy đó.
Ninh Thư điều chế thuốc tùy thân mang bên người, nếu sau này gặp phải chuyện phát sinh bất ngờ cũng dễ ứng đối hơn.
Ngày hôm sau, Ninh Thư vẫn bị đánh hai gậy. Nguyên nhân là thêu quá xấu.
Mặc dù đã thêu xong một đóa hải đường nhưng dù nhìn gần hay nhìn xa, cmn đều không nhìn ra đó là một đóa hoa.
Liễu tiên sinh tìm Lư Quân Ninh kiểm tra, nhưng Lư Quân Ninh làm rất đẹp, khiến Liễu tiên sinh chỉ có thể miễn cưỡng bới móc ít khuyết điểm.
Trong bốn người cũng chỉ có Lư Minh Huyên lần nào cũng được Liễu tiên sinh khen ngợi. Mà quả thực Lư Minh Huyên cũng làm rất tốt.
Ninh Thư cảm thấy dã tâm của Vân di nương rất lớn, Lư Minh Huyên cũng rất có lòng cầu tiến chạy theo vinh hoa phú quý.
Tam hoàng tử Thẩm Hạo trâu thật, ôm vào ngực hai tỷ muội Lư gia, dùng xong người này thì bẻ luôn, rồi lại nâng đỡ người kia lên làm Hoàng hậu.
Rất biết chơi đấy.
Lư Quân Ninh thấy Liễu tiên sinh hết mình tâng bốc Lư Minh Huyên, vẻ mặt nàng ta đầy châm chọc.
Ninh Thư chống cằm nhìn không khí giữa hai người này. Thật khiến người ta mệt mỏi mà.
Ngày nào cũng bị tiên sinh đánh gậy, còn phải đối mặt với hai người âm dương quái khí.
Vì không muốn bị ăn gậy nữa, Ninh Thư quyết định phải thêu hoa hải đường thật đẹp.
Kết thúc buổi học, Ninh Thư trực tiếp về viện của mình.
"Tam tỷ tỷ." Một âm thanh vang lên từ phía sau.
Ninh Thư quay đầu nhìn thấy Tứ tiểu thư Lư Ngọc Tĩnh, đợi cho nàng ta đến gần, hỏi: "Tứ muội muội, có chuyện gì?"
Lư Ngọc Tĩnh nhỏ giọng nói: "Tam tỷ tỷ, ta dạy tỷ nữ công, tỷ dạy ta học thuộc lòng đi."
Giọng nói của Lư Ngọc Tĩnh rất nhỏ, nếu Ninh Thư không nghe kỹ sẽ không thấy.
Ninh Thư gật đầu, "Được đó."
Cô đang tính tới học hỏi Lưu di nương thêu hoa thế nào, giờ Lư Ngọc Tĩnh tới thì cứ thuận theo đi.
Nhưng Lư Ngọc Tĩnh còn thêu hoa đẹp hơn cô, chuyện này...
"Tới viện của muội hay của ta?" Ninh Thư hỏi.
"Tới viện tỷ đi." Lư Ngọc Tĩnh nói, viện của nàng ta quá khó coi
Ninh Thư ừ một tiếng, mang Lư Ngọc Tĩnh tới phòng mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.