Chương trước
Chương sau
Công nghệ khoa học của tinh cầu Omega là mạnh mẽ và tiên tiến nhất của Tinh Tế, đứng top đầu.
Trong Tinh Tế rộng lớn, vẫn có những tinh cầu trong thuở sơ khai, mờ mịt chưa khai hóa hết, cũng có những tinh cầu giống như Omega, sở hữu nền văn minh cao cấp, thậm chí là nền văn minh siêu cao cấp.
Thế nhưng đám người này vẫn còn chưa thấy thỏa mãn, Tinh Tế đã không còn giữ chân bọn họ được nữa, bọn họ còn muốn phá vỡ rào chắn, tiến vào thế giới khác, xâm chiếm thế giới khác.
Cmn chứ, nếu rào chắn vị diện bị đánh vỡ, lỡ như vị diện không thể tự mình chữa trị, toàn bộ vị diện có khả năng sẽ xảy ra vấn đề.
Mắt Ninh Thư đăm đăm nhìn chằm chằm vào hai kẻ đang nhiệt huyết tám chuyện kia.
Như vậy không chỉ gây họa cho một vị diện, mà các vị diện gần kề với vị diện này cũng sẽ bị ảnh hưởng, sẽ khiến cho tất cả các vị diện khác chịu ảnh hưởng.
Đây chính là hiệu ứng Domino, hoặc cũng có thể coi như hiệu ứng cánh bướm, vi diện này sập xuống sẽ khiến các thế giới xung quanh liên quan sập theo, tạo thành phản ứng dây chuyền.
Vị diện gầy dựng lên vạn vật, con người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn,có được vị diện ban tặng ưu ái, may mắn, thế nhưng cũng chính con người lại là giống loài muốn gây tổn hại tới vị diện nhất.
Yêu hận tình thù của loài người, oán khí cừu hận của bọn họ đều ăn mòn vị diện, giờ lại còn muốn phá vỡ ràn chắn của vị diện.
Sử dụng sức mạnh nghiên cứu được để phá vỡ rào chắn bảo vệ chính mình.
Ninh Thư xen mồm nói: “Đánh vỡ thế nào, sau khi đánh vỡ sẽ xảy ra chuyện gì?”
Alvis kinh ngạc nhìn Ninh Thư, bởi cậu biết ngày thường cô cũng không chú ý nghe cậu và Jeffrey nói chuyện.
“Hai người đã nghĩ tới trường hợp, nếu rào chắn bị phá vỡ, toàn bộ thế giới này sẽ cũng sẽ tan tành theo chưa?” Ninh Thư nhún vai hỏi.
Vị diện này rất lớn, có rất nhiều tinh cầu, một khi xảy ra vấn đề, tất cả hành tinh trong vị diện sẽ không được bảo vệ, vậy là tất cả mọi người đều game over.
Trong vị diện này, không biết có bao nhiêu sinh vật đâu.
Cho dù vị diện không bị nổ tung, nhưng lại xuất hiện thêm nhiều khe nứt, những khe nứt ấy theo thời gian sẽ lớn dần lên.
“Sẽ không đâu.” Jeffrey nói.
Ninh Thư trợn trắng mắt, “Ông nói không thì nó sẽ không xảy ra chắc, nếu rào chắn không có tác dụng thì nó tồn tại trên đời làm cái mọe gì. Nếu không có rào chắn, có khác gì nhà không có cửa, để cho ai ai cũng có thể tự do ra vào được. Nếu vậy thì cũng thú vị phết.”
“Chị, đừng nói vậy với thầy Jeffrey.” Alvis nói.
Ninh Thư nhún vai, “Tôi chỉ nói vu vơ thế thôi, hai người nói chuyện tiếp đi.”
Ninh Thư xoay người đi ra cửa, Tiểu Thảo đi đằng sau Ninh Thư, hỏi: “Cô không vui sao?”
“Tiểu Thảo à, ta vất vả làm mọi việc, là vì để bản thân sống sót, mục đích cao cả hơn là để tiêu trừ oán hận, chữa trị vị diện.”
“Ta tồn tại là để chắp vá, hoặc để bắt đi những ký sinh trùng và những con trùng hút máu vị diện.”
Tiểu Thảo nghiêm túc nghe, nói: “Hành vi của bọn họ khiến cô không thoải mái.”
“Bọn họ mua dây buộc mình, cho rằng có năng lực, muốn chiếm đoạt càng nhiều, cuối cùng lại thành ra hại người hại mình.” Ninh Thư nói.
Ninh Thư lại nghĩ, nếu thế giới của cô được xây dựng, ở bên trong khoa học công nghệ lại phát triển tới mức uy hiếp cả vị diện thì thế nào.
Chắc chắn cô sẽ ra tay quét sạch mấy thứ này, bất cứ thứ gì gây uy hiếp đe dọa tới thế giới của cô, Ninh Thư đều phải ra tay di chết cho bằng sạch.
Tất cả những kiến thức đó, Ninh Thư sẽ thay đổi nhận thức và tạo ra giải thích mới cho thế giới cô xây dựng.
Như thế nào mới có thể duy trì, giữ gìn được thế giới đây.
Tiểu Thảo nhìn Ninh Thư nói: “Hóa ra cô lại vất vả tới vậy.”
“Không vất vả, giống như việc nhóc vất vả tu luyện để trở nên cường đại, ta làm những việc này cũng là để củng cố chính mình.” Ninh Thư nói.
Có được sức mạnh nghiền áp được sức mạnh của thế giới.
Có được niềm tin vững chắc và tín niệm kiên định vào bản ngã.
Có được cơ thể khỏe mạnh vạn độc bất xâm.
Tiểu Thảo nắm tay Ninh Thư, “Sau này mọi chuyện cũng sẽ tốt lên thôi”
Tiểu Thảo đi chân trần, lục lạc trên cổ chân phát ra tiếng leng keng vui vẻ.
“Không giận sao?” Ninh Thư nhìn Tiểu Thảo.
Tiểu thảo xem thường, ném tay Ninh Thư, “Sao phải giận.”
Tiểu Thảo đi trước, đôi chân trắng sứ đạp lên trên mặt đất, lục lạc trên cổ chân cũng chuyển động theo, phát ra tiếng leng keng quen thuộc.
Ninh Thư chắp tay sau lưng, đi sau cô nhóc, ngắm nhìn, thật đúng là một đứa nhóc đáng yêu.
Ninh Thư lại đi nhận tiếp một nhiệm vụ, trở về tới nhà, thấy được một phi thuyền đang bay trên nóc nhà.
Lại còn có người vây quanh ngôi nhà.
Chẳng lẽ kẻ thù của thầy Alvis tìm tới?
Trận chiến này có vẻ lớn.
Nhìn thấy Ninh Thư, không ít người cầm súng chĩa vào người Ninh Thư và Tiểu Thảo.
Ninh Thư vào nhà hỏi Alvis: “Làm sao vậy?”
“Chị đi nhanh đi.” Alvis nôn nóng thúc giục Ninh Thư.
Sao lại bảo cô đi?
Không phải tới bắt Jeffry sao?
“Việc cướp phi thuyền bị lộ rồi.” Alvis nhỏ giọng nói.
Ninh Thư: A ha?!
“Sao lại bị phát hiện?” Ninh Thư kinh ngạc hỏi.
“Nói là phi thuyền kia là của tinh cầu Omega, là phi thuyền đến các nơi tìm kiếm nguồn năng lượng, sau đó bị cướp, hiện giờ đã tra ra tới chúng ta.” Alvis nói.
Phi thuyền của tinh cầu Omega, nói cách khác, là người ở Omega đi khắp nơi tìm kiếm người có lực tinh thần cường đại.
Chạy đến cửa nhà người ta tiêu thụ hàng ăn cắp, khó trách lại bị người ta phát hiện.
Ninh Thư quả thực không có cách nào bày tỏ cảm xúc hiện tại của mình.
Bên ngoài phi thuyền và đám lực lượng vũ trang đông nghịt che trời lấp đất.
Bọn họ nên đi như thế nào.
“Còn mọi người?” Ninh Thư hỏi, “Mọi người không bị liên lụy chứ?”
“Thầy Jeffrey nói em là học trò của thầy ấy, cho nên, tạm thời em chưa có việc gì.” Alvis nói.
Ninh Thư gật gật đầu, chuyện này ít đi một người liên lụy là chuyện tốt.
“Chị, chị đừng phản kháng, phản kháng sẽ bị giải quyết ngay tại chỗ, em nhất định sẽ nghĩ cách cứu chị.” Alvis nói.
Ninh Thư gật đầu, “Bảo vệ tốt chính mình.”
Ninh Thư bị người áp giải lên phi thuyền.
Tiểu Thảo đi sau Ninh Thư, cũng bị áp giải lên phi thuyền.
Vừa tiến vào phi thuyền, Ninh Thư đã bị tống vào lồng sắt.
Tiểu Thảo dựa vào người Ninh Thư, “Giờ phải làm sao?”
Ninh Thư chạm vào lồng sắt, quả nhiên mang điện, nháy mắt đã thấy da đầu muốn nổ tung.
“Là ngươi giết cơ giáp sư trên phi thuyền?” Một người mặc quân trang, trước ngực đeo vài quân hiệu đi tới trước lồng sắt.
Ninh Thư lắc đầu, “Không phải ta.”
“Vậy là ai, em trai ngươi sao?” Người đàn ông mặc quân phục hỏi ngược lại.
“Cho dù tiến sĩ Jeffrey nói em trai ngươi là học trò của hắn, nhưng quan hệ giữa ngươi và nó, chúng ta cũng có thể điều tra được.”
Ninh Thư im lặng chống đỡ.
Ninh Thư bị đưa tới một không gian kín, không gian này rất nhỏ, chỉ chứa được hai người.
Ninh Thư bắn lực vào vách tường, cũng không biết do chất liệu gì tạo thành, lấy thực lực Ninh thư hiện giờ, cũng không có cách nào tạo ra được lỗ thủng trên vách tường.
Một chút dấu vết cũng không tạo nên được.
Tiểu Thảo ngồi dưới đất, nhìn Ninh Thư lăn lộn, hỏi: “Bọn họ không cho chúng ta dịch dinh dưỡng sao?”
“Bọn họ không phải mời chúng ta tới ăn cơm.” Ninh Thư nói, “Cần phải nghĩ ra cách rời khỏi đây, mẹ nó, ta không muốn giống Elisa bị cướp đoạt lực tinh thần đâu.”
Quân đội Omega không bắt những người khác, là bởi vì bọn họ không có lực tinh thần, nhưng cô thì khác, cô có lực tinh thần.
Em trai được Jeffrey bảo vệ, cho nên hiện giờ cô có khả năng đối diện tình huống như Elisa, bị cướp đoạt lực tinh thần.
“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra, hai người tiến vào áp giải Ninh Thư đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.