Chương trước
Chương sau
Khí thải độc hại trôi nổi trong không khí.
Ninh Thư dùng tất cả sức lực để hấp thu linh khí trong không khí, nhưng chẳng được lấy một sợi.
Tròng mắt Ninh Thư cũng sắp rơi ra ngoài.
Muốn ăn cũng không có đồ để ăn, ngay đến cả linh khí cũng chẳng hít được lấy một sợi.
Đất thì chẳng thấy đâu để cạp, chỉ toàn rác rưởi.
Ninh Thư đối với nhiệm vụ lần này xuất hiện loại cảm giác bi tráng, chưa kịp làm gì đã mất mạng.
Ninh Thư bi thương bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
Tinh cầu Selde là tinh cầu rác, bởi trên đây không có nguồn năng lượng, cũng chẳng có khu quặng mỏ, vậy nên cho dù tinh cầu Selde này có thích hợp với việc chế tạo cơ giáp kim loại thì cũng không cung cấp đủ nguyên liệu để thực hiện.
Tinh cầu này không có giá trị, chẳng khắc gì một tinh cầu chết.
Lập tức trở thành bãi rác vũ trụ.
Gần như tất cả rác rưởi của các hành tinh trong ngân hà đều tập trung ở nơi này.
Có điều trên tinh cầu này vẫn còn một số ít dân cư sinh sống, bởi bọn họ không có cách nào rời khỏi hành tinh này.
Ở trên tinh cầu, không có đồ ăn, cũng chẳng có nước sạch để uống chứ đừng nói là để sinh hoạt.
Nguồn nước trên tinh cầu bị hàng tấn rác thải làm ô nhiễm.
Bầu trới lúc nào cũng âm u, chưa từng xuất hiện trời xanh mây trắng.
Người của tinh cầu này luôn mong muốn được thoát khỏi chốn này, tới hành tinh khác làm lại cuộc đời.
Nhưng ngặt một nỗi, tinh cầu này móc đâu ra phi thuyền cao cấp để có thể thoát ly, đã vậy khoảng cách giữa các tinh cầu nếu di chuyển bằng phương thức bình thường thì không thể đi được.
Cho nên hy vọng của dân cư đều dồn hết lên những phi thuyền tới đổ rác.
Trên phi thuyền chở rác đó có khả năng mang tới thức ăn, hoặc có thể mang bọn họ rời khỏi tinh cầu Selde.
Có điều những người ở tinh cầu khác rất khinh thường cư dân Selde, từ trước tới nay chưa bao giờ có ý định tới mang những người này đi.
Ai sẽ để ý, quan tâm những kẻ giống như lũ chuột bọ chui rúc ống cống, người sống tại tinh cầu Selde, sống không khác gì bọn chuột cống đào bới rác rưởi.
Lần nào tới Selde đổ rác cũng dùng ánh mắt cao ngạo bay lượn trên bầu trời, trút xuống vô vàn vô tận rác rưởi.
Nguyên chủ tên là Elisa, là cư dân sinh sống trên tinh cầu Selde, năm nay mười hai tuổi.
Song vì thiếu ăn, nên cơ thể tương đối thấp bé.
Elisa còn có một em trai ước chừng mười tuổi, hai chân cậu bé có tật, nên không thể đi lại.
Cha mẹ chết sớm, không khí ô nhiễm nghiêm trọng, thiếu thực phẩm, nguồn nước ô nhiễm, con người sống trong hoàn cảnh này, mạng sống vô cùng ngắn.
Hàng ngày Elisa và em trai đều phải nương tựa vào nhau để sống.
Vì em trai không thể đi lại được, nên Elisa phải đứng lên gánh vác sinh nhai của cả hai.
Ngày ngày bới rác, trông chờ vào việc kiếm được thứ bỏ vào miệng.
Mà cho dù có kiếm được thứ gì ăn được, cũng có thể sẽ bị những người khác cướp mất, giống như Ninh Thư ngơ ngác bị người khác đánh cướp lúc nãy.
Đồ ăn bị cướp, Elisa và em trai đành phải nhịn đói một ngày.
Elisa cho rằng bản thân và em trai sẽ giống như cha mẹ, chết từ vòng gửi xe, thi thể trộn lẫn cùng đống rác.
Nhưng mọi việc đã thay đổi, không biết người từ tinh cầu nào tới Selde, triệu tập toàn bộ dân cư lại.
Khảo nghiệm lực tinh thần, nếu ai có lực tinh thần đủ mạnh, có thể thoát khỏi tinh cầu Selde dơ bẩn này.
Em trai Elisa vì đôi chân có tật, nên không tham gia vào cuộc khảo nghiệm.
Elisa tham gia khảo nghiệm lực tinh thần, ngoài ý muốn, lực tinh thần của Elisa khá tốt, đạt cấp A.
Tuy lực tinh thần không đạt tới cấp S, nhưng ở trên tinh cầu Selde này đạt được cấp A cũng là quá tốt rồi.
Elisa chỉ có thể rời khỏi Selde một mình.
Suy nghĩ của Elisa chính là, đợi tới khi cô bé trở thành cơ giáp sư, tự chế tạo được phi thuyền, cô bé sẽ quay lại Selde đón em trai.
Hơn nữa sẽ chế tạo cho em trai một đôi chân cơ giáp, giúp em trai thoát khỏi xe lăn, có thể tự mình đứng lên được.
Lúc xuất phát, em trai Elisa năn nỉ cô bé đừng rời bỏ cậu.
Cậu bé ngã xuống xe lăn, bò tới trước mặt Elisa, ôm lấy hai chân Elisa, cầu xin cô bé đừng rời bỏ cậu.
Elisa hiểu rõ, đây là cơ hội duy nhất để thay đổi cuộc đời của cô bé và em trai, cô bé phải ra đi.
Elisa hứa với em trai, cô nhất định sẽ quay trở về, nhất định.
Elisa bước lên phi thuyền, rời khỏi Selde.
Từ trên phi thuyền nhìn xuống Selde, tầng tầng lớp lớp sương mù khí bẩn đang trôi nổi, không biết bao nhiêu núi rác hiện lên trong mắt.
Nỗi đau trước mắt, ngẫu nhiên lại nghe thấy những người trên phi thuyền nói chuyện phiếm, không sớm thì muộn vì nguồn năng lượng trên Selde sẽ cạn kiệt nên nhanh chóng sẽ tan biến.
Làm gì có chuyện bữa ăn nào không cần trả tiền, không có chuyện tự nhiên có bánh từ trên rớt xuống cho ăn thế đâu.
Những người tới tinh cầu Selde tìm kiếm người có lực tinh thần mạnh, không phải để bồi dưỡng nhân tài trở thành cơ giáp sư, mà để cướp đoạt lực tinh thần của họ.
Sở dĩ tới tinh cầu Selde, là vì hiệp ước của Tinh Tế, những kẻ này không dám trắng trợn vi phạm hiệp ước.
Tìm người của tinh cầu Selde, giám sát viên Tinh Tế sẽ không quản.
Tinh cầu Selde không được xếp trong phạm vi quản lý của hiệp ước Tinh Tế.
Một người bị cướp đoạt lực tinh thần, sẽ có hậu quả thế nào, may mắn thì chỉ trở nên ngu ngốc, còn xấu số hơn, sẽ tử vong.
Mà Elisa thì chết.
Cô bé không quay lại Selde được, không thể quay lại gặp em trai, càng không thể chế tạo đôi chân cơ giáp cho em trai, giúp cậu đứng lên được.
Elisa muốn sống, muốn sống chung với em trai.
Nếu biết trước mọi việc, cô sẽ không rời khỏi em trai.
Elisa muốn giúp em trai đứng dậy, dắt tay nhau rời khỏi tinh cầu Selde.
Ninh Thư thở dài, không dám hít mạnh, sợ hít quá mạnh, mie nó sẽ sặc bụi khóc mất.
Quyết tâm muốn rời khỏi Selde quả thực đã khắc sâu vào trong xương tủy.
Nhưng việc rời khỏi này nói thì dễ hơn làm nhiều lắm lắm đấy nhé.
Nếu có thể rời khỏi nơi đây, Selde sẽ chẳng có nhiều người sinh sống tới vậy.
Sống không khác gì lũ chuột, ăn rác rồi sinh sản.
Tâm nguyện của Elisa là được sống, trở thành cơ giáp sư, dắt theo em trai mình rời khỏi Selde, giúp cậu bé có thể đứng dậy được.
Không có biện pháp tu luyện khiến Ninh Thư rơi vào luống cuống.
Không có đủ thể lực, sao cô có thể bới rác kiếm đồ ăn được.
Thật là một nơi khiến con người ta tuyệt vọng.
Ninh Thư xoa bụng, cảm giác đói tới cồn cào.
Ninh Thư tiếp tục bóp bóp đôi chân tê dại vì ngồi xếp bằng của mình, bắt đầu … bới rác.
Ninh Thư cố sức vặn bung cánh tay cơ giáp hỏng.
Cánh tay cơ giáp này được làm hết sức tinh tế, tỉ mỉ, khớp xương uốn lượn dễ dàng cử động.
Nhưng quá nặng, người bình thường không thể dùng được, muốn điều khiển cơ giáp phải dùng lực tinh thần.
Cho nên mới có người đi đường ngang ngõ tắt muốn cướp đoạt lực tinh thần.
Người bị cướp đoạt, kết cục cũng chẳng được tốt, hoặc là phải chết, hoặc sẽ phát điên.
Khi đầu óc chịu chấn động, thì hầu như không thể chữa trị nổi thương tổn, cho nên cả đời trở nên điên khùng.
Ninh Thư không để ý tới xác cánh tay cơ giáp nữa, nếu cô tu luyện được, có lẽ có thể cầm cái này đi đập người.
Ninh Thư nghĩ nghĩ, chôn cánh tay cơ giáp xuống đống rác, dùng một ít rác rưởi phủ lên, nói không chừng sau này còn có chỗ sử dụng.
Ninh Thư bới trong đống rác được vài thứ, cũng không dám nghĩ xem đây là thứ gì, sợ nghĩ ra rồi thì sẽ lại nhổ ra mất.
Cơ giáp: theo mình thì là autobot, tranformer. Cơ giáp sư: người chế tạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.