Dịch: Bunnycrusher
Ninh Thư cảm thấy bản thân chắc có duyên phận với lão đạo sĩ này.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của một mình Ninh Thư, còn lão đạo sĩ có chết cũng không muốn gặp lại Ninh Thư.
“Sao ngươi lại ở đây?” Lão đạo sĩ líu lưỡi hỏi, lão còn chưa quên người này tay không nâng hắn lên cao, còn ném văng ra ngoài.
Ninh Thư tủm tỉm cười nói: “Đạo trưởng, người quên rồi sao, trượng phu của ta đã chết, ta không còn cách nào khác đành ra ngoài mưu sinh.”
Lão đạo sĩ nhìn đứa bé trên lưng Ninh Thư, “Đứa nhỏ này từ đâu ra?”
Ninh Thư che miệng cười, “Đạo trưởng, người nói đùa vui ghê, ta là người có trượng phu, ngươi nói đứa nhỏ này từ đâu ra?”
Lão đạo sĩ nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang ghé lên đầu vai Ninh Thư ngủ, lão đương nhiên có thể nhìn ra đứa nhỏ này có duyên mẹ con với Ninh Thư, nhưng không phải là ruột thịt.
Lão đạo sĩ không vạch trần Ninh Thư, lão ta sợ Ninh Thư trước mặt đồ tử đồ tôn và thôn dân ném văng lão.
“Đứa nhỏ này vận mệnh nhiều chông gai.” Lão đạo sĩ nói.
Ninh Thư mặt không cảm xúc nhìn thẳng lão đạo sĩ, “Lời này của ngươi ta không thích nghe, có thể nói chuyện có duyên tí được không, không khen nó đáng yêu thì thôi, vừa gặp mặt đã nói loại lời này, người có thấy thích hợp không?”
“Lưu đại phu, lời của đạo trưởng rất linh nghiệm.” Đại thẩm cách vách nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư trợn trắng mắt.
Lão đạo sĩ mãi nhìn Ninh Thư, thiếu chút nữa quên mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784538/chuong-1225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.