Dịch: Gin
Ôn Lương trơ mắt nhìn tông chủ Âm Dương Tông lật ngược phải trái trắng đen, Nhu Nhu đã bị bọn chúng dạy dỗ thành tính cách như vậy.
Ôn Lương rít gào, “Nhu Nhu, tin ca ca.”
Ninh Thư ở bên cạnh xem đến thật là… (ノ_<。)
“Kệ con bé có tin hay không, kéo đi rồi nói tiếp, để con bé tự mình tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đi đấy đó rồi cái gì cần biết cũng sẽ biết thôi.” Ninh Thư dứt khoát nói.
Ôn Nhu bị cấm tiếp xúc với tin tức bên ngoài mới nên mới trở thành cái dạng này.
“Tiểu Nhu con nhìn đi, trong lòng bọn họ mang theo ý xấu.” Tông chủ nói.
Sắc mặt Tiểu Nhu mờ mịt lại vô thố, lại không biết nên tin tưởng ai, nói với Ôn Lương: “Ca ca, muội ở Âm Dương Tông rất tốt.”
“Huynh rời khỏi chỗ này đi, muội không muốn mọi người đánh nhau đâu.”
Ôn Lương nghe xong, gấp đến độ hộc máu.
Nhưng đối phương lại có quá nhiều người, hơn nữa vẫn còn đang trên địa bàn của người ta, muốn mang Ôn Nhu đi, tỷ lệ thành công quá thấp.
Nhưng nếu cứ vậy mà kéo con bé đi, Ôn Lương sợ Tiểu Nhu sẽ lệch lạc trong suy nghĩ.
Giờ Ôn Nhu cũng mới chỉ có mười một tuổi.
“Giờ phải làm sao đây?” Một nữ đệ tử của Thanh Hồng Môn nhỏ giọng hỏi, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng, không kể tới chuyện Âm Dương Tông có nhiều người như vậy, mà còn vì chuyện Thiên Khê cốc có lớp sương mù khiến mọi người đau đầu.
Ninh Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784514/chuong-1201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.