Dịch: Moringa
***
Ninh Thư thoát khỏi vòng vây của hai tên tu sĩ, lập tức chạy về hướng Ôn Lương chạy trốn.
Vừa chạy Ninh Thư vừa đánh hơi mùi hương còn sót lại trong không khí, mùi của Ôn Lương lưu lại rất ít.
Hai tên tu sĩ giải quyết xong linh khí rồng nước, tên tu sĩ mặt gầy tính tình táo bạo nhịn không được mắng: “Đáng chết, để cho con súc sinh đó chạy thoát rồi.”
“Gấp gáp cái gì, ta đã hạ truy tung hồn ấn trên người thằng nhóc kia, bọn chúng không chạy thoát được đâu.” Tu sĩ mi dài nhàn nhạt nói, không hề nóng nảy chút nào.
“Vẫn là sư huynh nghĩ chu đáo.”
Hai người ngự kiếm đuổi theo.
Ninh Thư chạy một quãng rất xa, mới đuổi kịp Ôn Lương.
Ôn Lương nhìn thấy Ninh Thư, oa một tiếng ôm lấy Ninh Thư, ôm xiết cổ Ninh Thư gào khóc, “Tiểu Hắc, mình cứ nghĩ cậu sẽ không bao giờ trở lại nữa chứ, làm mình sợ muốn chết.”
Ôn Lương nghĩ đến việc bỏ Ninh Thư ở lại một mình, trong lòng lo lắng lại hổ thẹn, giờ nhìn thấy Ninh Thư bình an đứng trước mặt, không kìm được mà khóc lớn.
Tâm trạng hiện giờ của Ôn Lương cũng chính là tâm tình lúc trước của Bạch Tam Nương, chịu ơn người mà bất lực bởi sự yếu ớt của bản thân.
Ninh Thư lúc này vô cùng mỏi mệt, toàn thân đau nhức khủng khiếp, nói phúc ngữ với Ôn Lương: “Chúng ta chạy nhanh đi, bọn họ sẽ đuổi tới ngay đấy.”
“Được.” Ôn Lương lau nước mắt, thấy tứ chi Ninh Thư run rẩy, ôm lấy Ninh Thư, “Mình ôm cậu chạy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784492/chuong-1179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.