Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Moringa
Nhan Tô Ni cảm thấy vận mệnh bi thảm bắt đầu bủa vây lấy mình, cô ta không còn cảm thấy tình yêu gì nữa với người đàn ông đang sánh vai với mình lúc này.
Gã vẫn luôn tìm cách bóc lột cô ta, chẳng hề dịu dàng hay yêu thương cô ta như lúc trước, cô ta không thể để hôn nhân chôn vùi tiền đồ của mình như vậy được.
Nhan Tô Ni nói với ba mẹ rằng, cô ta không muốn kết hôn, nhưng ở trước mặt ba mẹ Nhan Tô Ni, An Húc Thần luôn thể hiện mình là một người quân tử khiêm nhường, đối tốt với Nhan Tô Ni đến mức không có chỗ nào để chê trách nổi.
Ngược lại có vẻ như Nhan Tô Ni mới là người luôn vô cớ gây rối.
Nhan Tô Ni tức đến run cả người, tên cặn bã này thật sự quá khốn nạn mà.
Nhưng đừng coi thường nghĩ rằng Nhan Tô Ni là người dễ chọc vào, mỗi khi hai người trên giường, Nhan Tô Ni đều bắt An Húc Thần gánh vài vết tích trên người.
Hoặc giống như con cá nằm chết trên giường, không có bất kỳ cảm xúc hay phản ứng nào đối với hành động của An Húc Thần.
An Húc Thần tức nghẹn trong lòng, đàn ông đều coi việc chinh phục như vinh quang, nhưng đối phương trên giường tới một hành động hay liếc mắt phản ứng lại với hắn cũng không có, vậy thì có khác gì làm tình với một cái xác chết.
Cảm giác này…
Cả hai đều căm ghét lẫn nhau, nếu như không phải Nhan Tô Ni còn có thể giúp hắn kiếm tiền, hắn cũng sẽ không kết hôn với cô ta.
Một lần thất bại trong sự nghiệp khiến cho An Húc Thần bế tắc và khủng hoảng, sản sinh ra một loại tâm lý muốn trốn tránh.
Chỉ đành phải dựa vào Nhan Tô Ni để kiếm tiền.
Có điều giữa hai người không còn tồn tại tình yêu nữa, tất cả những gì còn lại chỉ là oán hận.
Nhan Tô Ni có muốn trốn cũng không trốn nổi.
An Húc Thần như dòi bám vào xương, dây dưa không dứt.
Không chỉ khiến con người ta khổ sở còn tạo ra cảm giác ngột ngạt, hít thở không thông.
Ninh Thư tỉnh lại trong tư thế thiền định, cảm giác linh hồn nhẹ như chim én, bước chân lúc đi đường như muốn bay lên.
Ninh Thư nhìn lướt qua lỗ đen trên vách tường của không gian hệ thống, tuy đang dần thu nhỏ lại, nhưng cũng không biết tới khi nào mới có thể biến mất hoàn toàn.
Hai viên hạt châu này rốt cuộc sao thế, sao lại troll nhau vậy hả trời.
Ninh Thư nói với 2333: “Vào nhiệm vụ mới đi.”
“Được.” 2333 nhẹ giọng nói, “Lần này tôi chọn cho cô một nhiệm vụ khá là nhẹ nhàng đấy.”
Ninh Thư nghe cung cách nói chuyện của 2333, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Nhẹ nhàng chu đáo cái cc, đây không phải phong cách quen thuộc của 2333.
“Tôi…” Lời Ninh Thư còn chưa dứt, đầu cô đã quay cuồng, sau đó linh hồn như bị cố nhét vào trong cơ thể.
Hơn nữa cho dù linh hồn và cơ thể có dung hòa làm một, thì vẫn khiến Ninh Thư có cảm giác cực kỳ chật chội, giống như bị nhét vào trong một bình thủy tinh hẹp vậy.
Chỉ cần hơi động đậy một chút, lập tức đón nhận cơn đau thấu tim, giống như có kìm sắt găm vào da thịt, khắc sâu vào tận trong xương tủy.
Mẹ nó, đau quá.
Ninh Thư đau tới trợn mắt, thứ đầu tiên cô nhìn thấy sau khi mở mắt thấy là một cái hố, trong hố có một ít tuyết đọng.
Hơn nữa cái hố này còn khá là cao, ước chừng khoảng hai mét.
Ninh Thư vẫn cứ một mực quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu nhìn hai chi trước của mình, một màu trắng xóa.
Mặt Ninh Thư không lộ ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt sâu kín ngó đăm đăm.
Lại quay đầu nhìn tới chỗ bị đau.
Thấy một chân sau bị dính bẫy kẹp thú, máu chảy ròng ròng, làm ướt cả lông, ngay cả nền tuyết cũng bị nhuốm máu.
Chốt lại, lần này cô còn éo phải là người nữa à?
Hy vọng của Ninh Thư dành cho 2333 hoàn toàn sụp đổ, không, đáng lý ra ngay từ đầu cô không nên có bất cứ hy vọng gì với 2333 cả.
Ninh Thư giật giật chân, ngay lập tức cảm thấy đau thấu tim, lại nghe gió lạnh bên ngoài phần phật thổi.
Ninh Thư muốn vặn bung bẫy kẹp ra, nhưng hiện giờ lại mang bộ móng như này thì vặn bằng niềm tin à, trời ơi!
Ninh Thư từ từ bò dậy, nâng nửa chân bị bẫy thú kẹp lên, nhìn lên miệng hố.
Xem chừng khả năng nhảy lên khỏi hố lúc này bằng zero rồi, có khi cố quá là sẽ thành quá cố luôn mất.
Chân Ninh Thư bị kẹp đau đến mức như sắp gãy tới nơi, chỉ có thể ngủ ở trên mặt đất, dùng miệng ngậm lấy bẫy thú.
Lỡ hơi chạm vào miệng vết thương một chút thôi, lại càng cảm nhận được nỗi đau rõ ràng hơn gấp bội.
Lúc này Ninh Thư cực kỳ khát nước, hơn nữa lại bị mất máu quá nhiều, khiến cho thân thể càng lúc càng suy yếu.
Ninh Thư vươn đầu lưỡi liếm liếm tuyết trên mặt đất.
Đau tới nhe răng mà cũng phải bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
Nguyên chủ tên là Bạch Tam Nương, là một con hồ ly cái trắng, lỡ dẫm vào bẫy thú bị thương, còn xui tận mạng vì rơi vào hố bẫy thợ săn đào.
Lúc này Bạch Tam Nương cũng chỉ là một con hồ ly bình thường, hơn được ở chỗ đó là có thể xem như hiểu tính người.
Sau đó Bạch Tam Nương được một thiếu niên cứu, Bạch Tam Nương liền đi theo cậu thiếu niên này.
Nơi đây là thế giới tu chân, mọi người đều khát vọng theo đuổi sức mạnh, đắc đạo thành tiên.
Cậu thiếu niên ấy là một cô nhi, hàng ngày cố gắng sống sót trong thế giới tàn khốc này, cuộc sống chẳng khác gì bèo dạt mây trôi, cùng Bạch Tam Nương nương tựa lẫn nhau sống qua ngày.
Bởi vì Bạch Tam Nương khoác trên mình một bộ lông trắng như tuyết, vậy nên cho dù Bạch Tam Nương có lăn lộn tạo cho mình một tầng bụi bẩn trên lớp lông, thế nhưng vẫn khiến cho một vài kẻ tham lam chú ý.
Có kẻ rình rập hòng bắt Bạch Tam Nương, cậu thiếu niên giúp Bạch Tam Nương chạy trốn, còn bản thân thì ở lại giữ chân bọn buôn lậu linh thú.
Trước lúc chạy trốn, Bạch Tam Nương ngoái đầu nhìn lại những kẻ đó đang đánh đập cậu thiếu niên kia, nó bỗng chợt nhận ra một điều bản thân nó ở lại chỉ gây thêm phiền toái.
Chờ đến ngày hôm sau Bạch Tam Nương quay lại chốn cũ một lần nữa, đã không thấy bóng dáng cậu thiếu niên kia đâu cả.
Không biết cậu ta đã chết, hay vẫn còn lưu lại trên cuộc đời này.
Bạch Tam Nương khóc nức nở quay trở về núi sâu, nỗ lực tu luyện, chờ tới lúc có đủ thực lực, thì thế gian đã trải qua biết bao nhiêu thương hải tang điền.
Cho dù nó có muốn đi tìm những kẻ đó để báo thù cũng tìm không thấy nữa.
Sau đó, Bạch Tam Nương cũng không gặp lại được cậu thiếu niên năm xưa.
Lúc Bạch Tam Nương độ kiếp, tâm ma bạo phát, lập tức bị lôi kiếp đánh chết, nhưng bởi vì trong lòng còn tồn tại chấp niệm, đáng nhẽ đã bị lôi kiếp đánh cho hồn phi phách tán, lại sót lại một sợi u hồn.
Thành vì tâm ma, mà bại cũng vì tâm ma.
Tâm nguyện của Bạch Tam Nương chính là muốn báo đáp cậu thiếu niên kia.
Lúc Ninh Thư tới cũng là lúc Bạch Tam Nương bị bẫy thú kẹp chân.
Ninh Thư thở ra một hơi thật dài, cũng không giãy giụa nữa, nằm dài chờ thiếu niên tới cứu mình là được.
Sau đó tìm mọi cách để báo đáp cậu thiếu niên là xong nhiệm vụ.
Lúc Ninh Thư nghe thấy cụm từ “thiếu niên”, đột nhiên trong lòng Ninh Thư nhảy ra cụm từ.... bảo mẫu.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thư nhập vào thể xác phi nhân loại.
Cũng không biết có thể tu luyện Tuyệt Thế Võ Công hay không.
Không biết động vật có đan điền không nhỉ.
Ninh Thư quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng mặc niệm tâm pháp Tuyệt Thế Võ Công, khổ nỗi gân mạch của động vật và kinh mạch của con người không giống nhau.
Cô đành phải mày mò từng chút một, bởi vì quanh thân có da lông, linh khí không thể thông qua lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể, Ninh Thư chỉ có thể há miệng hấp thụ linh khí.
Thông qua khoang miệng, có một chút linh khí ít ỏi tiến vào trong thân thể, may một cái là linh khí trong thế giới này rất sung túc, đầy đủ.
Trong lòng Ninh Thư tràn ngập sự chờ mong, thế giới tu chân linh khí đầy đủ, có thể dễ dàng tìm kiếm được một ít bảo vật, không biết lần này có thể vớt được đồ gì tốt không.
Bên ngoài sắc trời đã tối mà Ninh Thư vẫn chưa thấy thiếu niên kia đâu.
Trời dần lạnh hơn, gió rít gào thét thê lương.
Ninh Thư cuộn tròn thành một đống, dùng đầu che lại chỗ chân bị thương, bởi vì vết thương không được xử lý, nên máu chảy ra đã đông thành băng, vừa buốt vừa cóng lại còn đau, cảm giác chẳng khác gì đấm vào mồm vậy.
Ninh Thư vừa há miệng hấp thu linh khí trong không gian, vừa vểnh tai nghe ngóng cậu thiếu niên tới đây giải cứu mình.
Ninh Thư sợ có khi thợ săn lại tới trước thiếu niên thì toi, nếu thật vậy thì vận mệnh của cô còn đen hơn số chị Dậu.
Có vài chuyện ở đời không phải cứ mong là thành hiện thực.
Ninh Thư tu luyện cả đêm, lúc trời sáng thì liếm tuyết cho đỡ khát, nhưng cơn đói thì vẫn tra tấn, dạ dày liên tục biểu tình ùng ục.
Lúc này mà có được vài viên Tích Cốc Đan thì tốt biết mấy, hix, như vậy thì cũng sẽ không cần phải lãng phí linh khí để duy trì sự sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.