Ninh Thư nhìn vẻ mặt không phục của Mục Tử Kỳ, trực tiếp nói với Tiểu Thảo: “Quất hắn đi.”
“Quất?” Tiểu Thảo mê man nói.
“Dùng dây mây của ngươi quất về thân thể của hắn, không quất chết là được.” Ninh Thư vuốt vuốt đóa hoa trong tay.
Tiểu Thảo vung dây mây lên, chát chát chát liền quất lên người Mục Tử Kỳ, Mục Tử Kỳ liền cảm thấy da của mình như muốn nứt ra, đau đớn kêu lên một tiếng.
Tiểu Thảo hình như phát hiện ra một thú vui mới, hưng phấn vô cùng mà quất Mục Tử Kỳ, rất nhanh trên người Mục Tử Kỳ đã đầy rẫy vết thương, y phục đều bị rách, máu chảy ra.
Đến cả loan phượng ở bên cạnh Mục Tử Kỳ cũng chịu không ít roi da, loan phượng nức nở, nhìn đặc biệt đáng thương.
Mục Tử Kỳ oán hận ngẩng đầu nhìn Ninh Thư, thu lại triệu hoán thú của mình.
Cả hai triệu hoán thú của hắn đều bị thương, muốn chăm sóc triệu hoán thú bị thương, cần một khoảng thời gian, hắn không thể nào tiếp tục tham gia trận đấu rồi.
Ninh Thư cười híp mắt, thật sự rất thích nét mặt của ngươi bây giờ.
Thích dẫm người khác ở dưới chân, bây giờ nhìn ngươi giãy giụa, hành hạ ngươi như một đóa hoa nát, ánh mắt căm hận của ngươi, lại không ảnh hưởng gì đến ta.
“Chát...” Lại một sợi mây đánh vào người, mặt Mục Tử Kỳ vặn vẹo vì bị đau, nhìn đạo sư hô lên: “Ta chịu thua.”
“Nhạc... Nhạc Song Song thắng.” Đạo sư vội vã hô.
Tiểu Thảo nâng Ninh Thư từ từ hạ xuống, Ninh Thư từ trên ghế đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784336/chuong-1023.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.