Liên Băng Mộng thật sự từ trước tới nay chưa từng gặp ai nhạy cảm lại thích suy nghĩ vớ vẩn giống như Nhạc Song Song.
Trước đây nàng làm nhiệm vụ cùng với binh lính của mình, sống với nhau rất vui vẻ.
Tại sao Nhạc Song Song lại khác với mấy binh lính hào sảng kia vậy.
"Nhạc Song Song, ta chẳng qua lo cô đi lạc mà thôi, cô kích động như vậy làm gì." Liên Băng Mộng cau mày: "Ta cảm thấy cô đã thay đổi rồi, trước đây chí ít còn hiền lành đáng yêu, từ khi thực lực của ta mạnh hơn, cô cứ ngại ngùng không tự nhiên như vậy."
Liên Băng Mộng thiếu mỗi cái nói thẳng là Ninh Thư đố kị mình.
"Thực lực của cô mạnh, thực lực của ta yếu, chúng ta không hợp làm bạn mà thôi." Ninh Thư nói thẳng luôn, nhìn tổng thể như một đồ gốm sứ tinh xảo lại có một cái nắp bằng sắt thép.
Không nên hợp lại với nhau cảm giác không được hài hòa cho lắm.
"Trước đây lúc mà ta còn yếu kém, cô đối với ta rất tốt, bây giờ thực lực của ta mạnh rồi, có thể bảo kê cho cô rồi, bây giờ cô lại tỏ ra như vậy, cô thật già mồm." Sắc mặt Liên Băng Mộng rất khó coi.
"Ta hy vọng chúng ta có thể làm bạn cùng nhau tiến về phía trước."
Ninh Thư: →_→
Thực ra trong suy nghĩ của Liên Băng Mộng là chê thực lực của cô thấp kém, nếu không tại sao lúc mà thành lập đội binh lính, lại không mời cô vào.
Cũng biết cô đi vào là khách không mời mà đến.
Cùng nhau lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784329/chuong-1016.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.