Chương trước
Chương sau
Bây giờ còn muốn kêu cô cứu nàng.
Ninh Thư đâu có ngu như vậy.
Cảm nhận được có người xâm nhập, rất nhiều cây ăn thịt người vươn dây leo ra định quấn lấy Ninh Thư. 
Ninh Thư cầm dao găm chặt đứt dây leo đang vươn về phía mình.
Lần đầu tiên gặp phải đồng loại của mình, Tiểu Thảo có chút sững sờ.
Không biết có phải là ánh sáng lóe lên hay là thế nào, Tiểu Thảo lại dần dần bành trướng cơ thể, sau đó dốc sức sinh trưởng, cuối cùng nhấc Ninh Thư lên trời. 
Mặc dù có chút chật vật, nhưng dù sao cũng xem như là biết cứu cô.
Coi như là có tiến bộ.
Mục tiểu thư và ông Lý ngây ngẩn nhìn Ninh Thư được nhấc lên trên trời. 
Nhưng bây giờ Ninh Thư đối mặt với một rắc rối, chính là nhóc con này vẫn đang biến dài, sắp đâm thủng trời đến nơi rồi.
“Dừng lại, dừng lại...” Ninh Thư vỗ dây leo khổng lồ.
Đoán chừng năng lượng của mình không đủ, cuối cùng cũng ngừng biến dài, nhưng bây giờ Ninh Thư vươn tay ra là có thể với tới mây trắng. 
Toàn bộ dãy núi đều ở dưới chân của cô.
Từ trên cao nhìn xuống toàn bộ dãy núi Viên Mệnh.
Thế nhưng... 
Thật là cao!
Ninh Thư vỗ vỗ Tiểu Thảo: “Mau cho ta xuống!”
Tiểu Thảo vô cùng mờ mịt. 
Ninh Thư chỉ có thể ôm dây leo khổng lồ mà trượt xuống, đũng quần cũng sắp mòn luôn rồi.
Lúc trượt xuống mặt đất, đôi chân của Ninh Thư hơi run rẩy.
Vẻ mặt Mục tiểu thư có chút câm nín, nhưng nhìn thấy cây cỏ mạnh mẽ như vậy, trong lòng dấy lên tia hy vọng. 
“Chỉ cần cô bằng lòng cứu chúng ta, cô muốn thù lao gì đều có thể.” Đại tiểu thư Mục gia không nhịn được nói với Ninh Thư.
Lúc đầu tưởng rằng có thể chạy trốn trót lọt, nhưng thật không ngờ gặp phải chim ưng khổng lồ trên không trung.
Bị chim ưng khổng lồ truy đuổi đến rừng cây ăn thịt người, ông Lý vì cứu nàng, cũng bị cây ăn thịt người quấn chặt lấy. 
Ở trong rừng cây ăn thịt người này, cây ăn thịt người chính là sự tồn tại vô địch.
Khắp nơi đều có dây leo khó lòng phòng bị, tấn công người từ mọi góc độ.
Sinh vật đi vào rừng cây ăn thịt này đều trở thành món ăn của cây ăn thịt người. 
Ninh Thư vừa dùng dao găm cắt đứt dây leo tấn công mình, vừa nói: “Ta muốn hai mươi lăm hạt sen của cô.”
Vẻ mặt Đại tiểu thư Mục gia có chút khó chịu, nàng vất vả lắm mới nắm trong tay hơn hai mươi hạt sen, nữ nhân này lại ra giá cắt cổ như vậy, lại muốn lấy hết hạt sen.
“Hai mươi lăm hạt nhiều quá!” Mục tiểu thư không nhịn được nói: “Chúng ta có thể thương lượng một chút.” 
“Ta muốn hai mươi lăm hạt đấy, lẽ nào hai mươi lăm hạt sen không xứng với mạng của cô sao?” Ninh Thư cảm giác dây leo xung quanh càng nhiều.
Có chút luống cuống tay chân, những dây leo bị chặt đứt bắn ra máu tươi tanh tưởi.
Tiểu Thảo vươn dây leo của mình một cách đầy vụng về quấn chặt lấy cành cây của cây ăn thịt người. 
Quấn lấy thân cây có tác dụng quái gì chứ?
Dáng vẻ ngu ngơ đó khiến Ninh Thư không nhịn được mà đỡ trán!
Dây leo cây ăn thịt người càng ngày càng nhiều, Ninh Thư có chút không chịu nổi, dây leo không phải là ma thú, chém đứt rồi vẫn có thể quấn quanh người. 
Tiểu Thảo lại nhấc Ninh Thư lên trời, những dây leo đó không với tới Ninh Thư nữa.
Ninh Thư quyết định rút lui, dứt khoát không muốn dây dưa vô ích với đám dây leo này, hơn nữa cô vốn dĩ không có ý định cứu người.
Tiểu Thảo đâm bộ rễ của mình vào trong cây ăn thịt người, máu tươi chảy ra khỏi thân cây. Cuối cùng lại làm gẫy được một cây. 
Vì sao lại thấy bản năng ăn uống của Tiểu Thảo có chút khủng bố nhỉ?
“Trước tiên đừng đánh nữa, cứu chúng ta trước.” Mục tiểu thư tỏ vẻ đau đớn, bởi vì dây leo của cây ăn thịt người đã cắm vào trong cơ thể của nàng, đang hút máu của nàng.
Hơn nữa không biết là chất lỏng gì tiêm vào trong cơ thể của nàng, làm cho cơ thể của nàng nóng rực, giống như sắp bị thối rữa rồi. 
Ninh Thư vẫn bình thản, cô vốn dĩ cũng không định cứu người, đại tiểu thư Mục gia dù chết trước mặt, cô cũng sẽ không chớp mắt cái nào.
Thấy dáng vẻ hờ hững của Ninh Thư, sắc mặt đại tiểu thư Mục gia có chút bối rối, nội tạng của nàng vô cùng nóng rát, giống như sắp bị ăn mòn.
“Cô muốn cái gì, Mục gia đều có thể cho cô, hai mươi lăm hạt sen cũng có thể cho cô.” Đại tiểu thư Mục gia lo lắng nói. 
Ninh Thư nghe nàng nói như vậy, càng không muốn cứu người, đừng nói thù lao hậu hĩnh gì, không giết nàng đã tốt lắm rồi.
Danh tiếng của gia tộc lớn không phải thường dân bé nhỏ như cô có thể phá vỡ.
Thấy đại tiểu thư Mục gia cũng là một người cao ngạo, được cô cứu, đại tiểu thư Mục gia đoán chừng không còn mặt mũi nào nữa. 
“Nếu như cô có thể cứu ta, ta có thể nhận cô làm đồ đệ, ta là người hầu Mục gia, nhất định có thể cho cô khoản thù lao khả quan.” Ông Lý sắc mặt có chút tái nhợt.
Triều hoán thú của hắn đã chết, hóa thành một vũng máu loãng bị cây ăn thịt người hấp thu.
Nội tạng của hắn đều sắp bị thối rữa rồi. 
Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Thực lực này của ngươi sao có thể làm sư phụ người ta, còn muốn đồ đệ của sư phụ cứu mình.”
“Cô...” Sắc mặt Lý lão càng trắng bệch, khóe miệng trào máu không ngừng.
Trải qua mấy ngày ăn mòn, nội tạng của hắn đã không đủ để chống đỡ sinh mệnh hoạt động rồi. 
“Ông Lý, ông Lý...” Mục tiểu thư nhìn thấy Lý lão hộc máu, vẻ mặt bối rối, xoay đầu lại cầu xin Ninh Thư: “Xin hãy cứu ta, cầu xin cô đấy.”
Lúc này đại tiểu thư Mục gia hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm, giữ được mạng sống mới là điều quan trọng nhất.
Ninh Thư hơi nghiêng đầu, không nói gì, bây giờ chờ Mục tiểu thư chết, rồi lấy hơn hai mươi hạt sen. 
“Cô biết ta là ai mà, chỉ cần cô cứu ta, muốn cái gì đều được.” Mục tiểu thư gào lên với Ninh Thư, khuôn mặt nàng vì đau đớn mà có chút vặn vẹo.
Ninh Thư không nhìn nàng, mà nhìn bốn phía khắp dãy núi.
Đại tiểu thư Mục gia cuối cùng không chịu đựng được sức mạnh ăn mòn, hộc máu mà chết. 
“Tiểu Thảo, đưa ta qua đó.” Ninh Thư nói với Tiểu Thảo, không nhịn được lắc đầu, nhóc con này nghe không hiểu.
Ninh Thư lại ôm dây leo khổng lồ tuột xuống, cảm thấy cả người đều khó chịu, đũng quần cũng mài hỏng rồi.
Ninh Thư vung vẩy dao găm, đi tới cây ăn thịt người phía trước, trực tiếp kéo xác Mục tiểu thư xuống, có dây leo quấn chặt xác của Mục tiểu thư, Ninh Thư đều chặt đứt. 
Ninh Thư mang xác Mục tiểu thư chạy ra khỏi địa bàn của cây ăn thịt người, sau đó lục lọi khắp người Mục tiểu thư.
Cuối cùng mò được một cái hộp, Ninh Thư mở hộp ra, trong hộp tỏa ra khói trắng, một luồng khí lạnh ập đến.
Dùng phương thức này bảo quản hạt sen. 
Ninh Thư ném mấy hạt sen vào trong miệng, giữ lại làm gì, Mục gia chắc chắn biết tiểu thư Mục gia đi tìm hạt sen, nếu hạt sen được bán trên thị trường, rất có thể sẽ hoài nghi đến cô.
Hạt sen vừa vào miệng, lạnh buốt, Ninh Thư nhai vài cái nuốt xuống bụng, lạnh lẽo vô cùng, cảm giác giống như giội một thùng nước đá vào mùa hè vậy.
Từng luồng linh khí dồi dào chảy vào đan điền của cô, giống như muốn phá tan đan điền của cô, nhưng đều bị kình khí trong đan điền hấp thu. 
Kình khí dường như đã ăn no, ợ một tiếng.
Tiểu Thảo đến bên cạnh Ninh Thư, Ninh Thư ném một viên xuống đất cho nó, không có miệng xem ngươi ăn kiểu gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.