“Các cậu còn dám đụng đến một ngón tay của em trai tôi, thì lần tới tôi sẽ đâm vào mắt, khuôn mặt còn có thể phục hồi được, để tôi xem những người nhiều tiền như các cậu có thể phục hồi lại đôi mắt cho cậu ta hay không?” Biểu cảm của Ninh Thư lạnh lùng một cách lạ thường, lè lưỡi ra liếm vết máu trên cổ của Ấu Hạo Hiên.
“Mùi vị cũng không tồi.” Ninh Thư cười díu mắt và nói.
Để xem ai biến thái hơn ai.
Mẫn Hạo Sơ díu mắt, hơi cau mày, Mục Dạ Diệu nhấc chân lên, không dám dẫm lên tay của Dịch Hiểu Đông nữa.
Mẫn Hạo Sơ tỉ mỉ quan sát Ninh Thư: “Cô có biết mình đang làm gì không, cô không gánh chịu nổi hậu quả đâu.”
“Cùng lắm là chết chứ gì, tôi sợ điều gì chứ.” Ninh Thư vẫn bình tĩnh nói.
“Chết, cô quá ngây thơ.” Mẫn Hạo Sơ cười với vẻ mặt rất gian xảo: “Xảy ra chuyện tày trời như vậy, cô nghĩ mình có thể chết dễ dàng được không?”
Ninh Thư không thèm quan tâm: “Cho dù tôi chết không toàn thây, thì kéo theo mấy người cùng xuống hoàng tuyền cũng đủ mãn nguyện rồi.”
Ninh Thư vừa nói vừa cầm cành cây di chuyển lên phía khuôn mặt của Ấu Hạo Hiên: “Chính các người biến tôi thành như thế này, các người đừng mong sẽ sống tốt.”
Mẫn Hạo Sơ hơi rụt lại, dáng vẻ trêu chọc và có vẻ hèn mọn: “Thật là ngây thơ.”
Người đến sân vận động càng ngày càng nhiều, bị bao nhiêu người nhìn thấy mình bị uy hiếp, Ấu Hạo Hiên càng giãy giụa mạnh hơn, nhưng sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784278/chuong-965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.