Phái Lam bị làm cho không biết nên làm thế nào, lúc thì nói bán lúc lại nói không bán.
Ninh Thư nói với Anh Túc: “Mấy thứ này nếu cô dám bán, ta quyết sống mái với cô.”
Muốn dùng số tiền này để phát triển, không thể nào!
“Phượng Thanh Thiển, đầu óc cô có bệnh à, ta có tiền cũng là cô có tiền, tại sao cô phải làm như vậy?” Anh Túc buồn bực nói.
“Ta cứ thích đối nghịch với cô đấy.” Ninh Thư nói, nếu bán mấy thứ này đi, sau này bị hỏi tới thì phải làm thế nào, chẳng lẽ nói đã bán đi rồi à?
Hơn nữa tạo nên một tổ chức sát thủ, Phượng Thanh Thiển chưa chắc đã có thể khống chế được, nói không chừng còn bị phản chủ, phải biết rằng hai huynh đệ Bùi gia luôn có tâm tư bất chính đối với Phượng gia, tự mình đi đem mình bán cho người khác.
“Đầu óc có bệnh.”
Anh Túc vô lực xua tay với Phái Lam: “Trước tiên không bán.”
Phái Lam: …
“Được, tiểu thư.” Phái Lam đứng im không nhúc nhích, chờ Anh Túc đổi ý.
“Tiểu thư, thực sự không bán ạ?” Phái Lam hỏi.
“Không bán.” Anh Túc cảm thấy bây giờ Phượng Thanh Thiển chiếm đoạt cơ thể này rất dễ dàng, ngược lại là cô ta thì lại rất tốn sức.
Chẳng lẽ cô ta thật sự sẽ biến mất, tuy rất ghét thân thể này, nhưng lại không thể rời khỏi thân thể này, nếu như rời đi, không biết cô ta còn có thể sống hay không.
Phái Lam thở ra một hơi, nói: “Nô tỳ đi chuẩn bị cơm cho tiểu thư.”
Không lâu sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784230/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.