Chương trước
Chương sau
Ninh Thư thở dài, mặc niệm trong lòng.
Sớm ngày đoạt lại quyền làm chủ thân thể này mới là đại sự hàng đầu.
Anh Túc mang theo Bùi Trân về tới Phượng gia, Bùi Trân nhìn thấy viện mà Anh Túc ở đã cũ, thì có chút kinh ngạc.
Bùi Trân trước đây cũng là đại tiểu thư, phòng ở còn tốt hơn so với nơi này nhiều, hỏi: “Tiểu thư ở trong mảnh sân như vậy ạ?”
“Đúng vậy, như ngươi đã thấy, Phượng gia đối xử với ta cũng không tốt.” Anh Túc không để ý lắm nói: “Đến nơi này rồi, tên của ngươi phải đổi lại, ngươi muốn đổi tên là gì?”
"Xin tiểu thư ban tên." Bùi Trân chắp tay.
“Cứ gọi là Phái Lam đi.”
Lúc này, Chi Đào gãy tay chạy tới, chạy vào chỉ kịp hành lễ một cái rồi nói với Anh Túc: “Tiểu thư, Nhị điện hạ tới rồi, người mau chóng đến xem sao, Tướng quân cũng trở về rồi.”
Anh Túc nhìn Chi Đào chỉ tùy tiện làm động tác hành lễ, vẻ mặt lạnh đi một ít, trước kia không hề xuất hiện, bây giờ lại chạy tới trước mặt nàng.
“Ngươi tới đây làm gì, ta không phải đã nói rằng ngươi không phải là nha hoàn của ta rồi à, cút đi.” Anh Túc lạnh lùng nói.
Chi Đào cắn môi một cái, nói: “Nô tỳ sống là người của tiểu thư, chết là ma của tiểu thư, phu nhân để cho ta chăm sóc tiểu thư, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư.”
Trong mắt Anh Túc xẹt qua một tia châm chọc: “À, bên cạnh ta bây giờ đã có người hầu hạ, căn bản không cần tới ngươi nữa, ngươi có thể đi.”
Chi Đào nhìn thoáng qua Phái Lam đứng ở một bên, hỏi: “Nàng ta là ai, sao có thể xuất hiện trong Phượng phủ, khế ước bán thân của nàng ta căn bản không có ở Phượng phủ, tiểu thư, nàng ta sẽ bị phu nhân trừng phạt.”
“Nàng ta là người của ta, bất cứ ai cũng không thể trừng phạt.” Anh Túc ngạo mạn nói.
Phái Lam hành lễ với Anh Túc: “Nô tỳ cảm ơn sự quan tâm của tiểu thư.”
Vẻ mặt Chi Đào có chút không được tốt, nghĩ tới chính mình bị tiểu thư đánh gãy tay, đối xử với nàng rất hung dữ, tiểu thư không trọng dụng mình, còn trách nàng.
Chi Đào vẫn nhớ việc phu nhân giao cho, nhìn Anh Túc nói: “Tiểu thư, nhanh đi thay quần áo, Tướng quân và Nhị điện hạ đang chờ.”
“Bọn họ muốn chờ thì cứ chờ, nói cho bọn họ biết, ta không đi.” Anh Túc lạnh nhạt nói.
Vẻ mặt Chi Đào như gặp phải quỷ, nói liên hồi: “Tiểu thư, người điên rồi sao, Tướng quân và Nhị điện hạ đang chờ người, làm sao người có thể không tới chứ.”
Anh Túc cười lạnh một tiếng: “Bọn họ tìm ta thì ta phải đi à?”
Đừng tưởng nàng không biết cái tên Nhị điện hạ kia, có khát vọng với chị gái cái thân thể này của nguyên chủ.
Cũng do nguyên chủ này ngu ngốc, bị ép cái gì cũng không biết nữa.
Ninh Thư:...
Đừng quên còn có một linh hồn ở đây nhé.
Anh Túc cười lạnh một tiếng, ở trong lòng nói với Ninh Thư rằng: “Đây là nam nhân của cô sao, tâm địa ghê tởm như thế.”
Ninh Thư mím môi một cái, ai mà biết thứ nữ Phượng Thanh Thiển này đã đính hôn cùng Nhị điện hạ rồi cơ chứ, hơn nữa còn là chính phi.
Chẳng lẽ lại là vì cho Anh Túc có cơ hội thể hiện.
Chi Đào nhìn chăm chú tiểu thư nhà mình, từ khi rơi xuống nước tỉnh lại, tiểu thư đều rất không bình thường, giống như đã phát điên, bây giờ nói khoác mà không biết ngượng như vậy.
Tiểu thư đúng là điên rồi.
“Trực tiếp nói với bọn họ rằng ta không đi.” Anh Túc uống một hớp trà, không nghi ngờ gì nói.
“Tiểu thư…” Chi Đào vẫn muốn khuyên nhủ, nếu như cứ chiều theo ý tiểu thư như vậy, nàng sẽ bị phu nhân trách phạt, nếu cứ như vậy đến bao giờ mới có thể dời khỏi cái nhà này.
Dù sao nàng cũng không muốn hầu hạ Tứ tiểu thư nữa rồi, hơn nữa Tứ tiểu thư còn động một chút là đánh người, còn đánh gãy tay nàng.
Cái gì mà bất trung bất nghĩa, nàng chỉ là muốn kiếm miếng cơm ăn mà thôi.
Vừa nghĩ như vậy Chi Đào liền không muốn quan tâm đến Anh Túc nữa, xoay người đi bẩm báo, nhưng chỉ một lát sau Chi Đào lại chạy về, nhìn Anh Túc lo lắng nói: “Tiểu thư, nếu người không qua đó, Tướng quân sẽ tức giận, làm chậm trễ người hoàng tộc, Phượng phủ sẽ bị trách phạt.”
Vẻ mặt Anh Túc không chút thay đổi: “Đâu có chuyện gì liên quan đến ta, nếu là tới tìm ta, thì tới đây tìm ta, hay là nơi này quá cũ nát, không nhận ra người?”
Chi Đào kinh ngạc trợn mắt há mồm, không biết nói gì nhìn Anh Túc: “Tiểu thư, bọn họ là nam nhân, làm sao có thể vào hậu viện.”
“Ta không muốn đi, bọn họ lại không thể tới, vậy thì thôi đi.” Anh Túc bật cười một tiếng.
Chi Đào lắc đầu, nàng không muốn hầu hạ Tứ tiểu thư nữa, tính tình Tứ tiểu thư lúc đầu có chút trầm lặng, nói trầm lặng đã là nói quá lên rồi, trong một đám tiểu thư của Phượng phủ, chỉ có người này là không có cảm giác tồn tại nhất.
Theo người như vậy thì làm gì có tiền đồ, hơn nữa, nàng có thể cảm nhận được chủ tử không thích nàng.
“Tại sao không đi?” Ninh Thư nhịn không được hỏi, cứ mặc kệ như vậy thực sự là tốt à?
“Tại sao ta phải đi, ta cũng không phải là người gọi thì tới đuổi thì đi như vậy.” Vẻ mặt Anh Túc thờ ơ.
Ninh Thư:...
Một lát sau, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó có người đi vào bên trong.
Đi ở phía trước là một nam nhân trung niên, râu rất dài, mắt to mày rậm, lưng hùm vai gấu, tương đối khôi ngô.
Đi theo bên cạnh là một nam tử trẻ tuổi, mặc áo gấm, đầu đội mũ ngọc, nhan sắc đẹp đẽ, dáng vẻ lịch sự, toàn thân mang theo khí chất cao quý và tự phụ của hoàng gia.
Lúc này hắn đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh, lông mi anh tuấn cau lại.
Anh Túc nhìn thấy Phượng Xương và Nhị hoàng tử, nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Cái viện nát này của ta có thể nghênh đón hai vị khách quý thật sự là rất vinh hạnh mà.”
Lời Anh Túc nói chính là lời lẽ châm chọc.
Phượng Xương không thể nhịn được mà trừng mắt lên hô: “Làm cái gì vậy, gọi ngươi đến nhà trên, ngươi làm cái gì mà không đi?”
Tiếng của Phượng Xương rất lớn: “Ngươi xem ngươi giống cái gì, Nhị điện hạ còn đang chờ ngươi đấy.”
Phượng Xương nhìn Anh Túc quát lớn một trận.
“Phái Lam, đi pha trà cho khách quý đi.” Anh Túc dặn dò Phái Lam: “Thật ngại quá, trong viện của ta không có trà ngon.”
Nhị hoàng tử cau mày nói: “Không cần pha trà, Phượng tướng quân, lần này ta tới là có một chuyện muốn nói, ta muốn giải trừ hôn ước với Tứ tiểu thư.”
“Vì sao chứ, hôn ước này là do Thánh thượng ban cho, Nhị điện hạ làm sao có thể nói từ hôn là từ hôn chứ, Thánh thượng có biết chuyện này không?” Phượng Xương lớn giọng, lắc đầu: “Nhị điện hạ, người không thể cứ qua loa giải trừ hôn ước như vậy được.”
“Phượng tướng quân, ta với Tứ tiểu thư thật sự không hợp nhau, hôn ước như vậy thật sự là quá hoang đường.” Nhị hoàng tử nhịn không được mà nói, hắn thật sự không thích Phượng Thanh Thiển này.
Anh Túc cười lạnh một tiếng: “Từ hôn?”
Đúng là một tên cặn bã.
“Ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi, ngươi đã muốn từ hôn, làm sao có thể như vậy, nếu đã từ hôn, cũng nên là ta bỏ ngươi.” Anh Túc đứng lên, cả người có vẻ vô cùng sắc bén.
“Nhị hoàng tử, là ta Phượng Thanh Thiển này bỏ ngươi, từ nay về sau nam thành hôn nữ gả chồng cũng không liên quan gì tới nhau.” Anh Túc khẽ ngẩng đầu, kiêu ngạo như phượng hoàng rong chơi trên trời, sáng chói, đẹp đẽ động lòng người, sự nhu nhược và tự ti giữa hai đầu lông mày đã không thể trông thấy.
Nhị hoàng tử ngây ngốc nhìn Anh Túc, lập tức ý thức được Phượng Thanh Thiển muốn từ hắn, một nữ nhân muốn từ hắn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.