Chương trước
Chương sau
"Hắn làm sao lại thành như vậy?" Trần Lực hỏi.
"Chúng ta đi công kích Lý huyện, không ngờ đối phương có cung thủ lợi hại." Binh sĩ nói.
Lý huyện đó là huyện có thể so với thành Đạt Châu, với chút nhân mã của Phương Dũng mà đòi gặm được Lý huyện thì chẳng dễ đâu, còn biến mình thành như vậy.
Phương Dũng hơi thiển cận, chỉ vì cái lợi trước mắt rồi.
Ninh Thư mở y phục Phương Dũng ra, lấy rượu ra làm ướt dao găm, đem thuốc bột đặt bên cạnh, nói với những người khác: "Đem hắn đè xuống."
"Muội muội, có được không?" Trần Lực hỏi: "Nếu như xảy ra chuyện, mẫu thân Phương Dũng nhất định sẽ trách chúng ta."
"Cứ cố hết sức thôi, nếu như hắn chết thật rồi, chúng ta sẽ tiếp nhận thủ hạ của hắn." Ninh Thư dùng rượu rửa tay một cái.
Binh sĩ của Phương Dũng:...
Ninh Thư cũng chỉ nói vậy thôi, nhân vật chính tuyệt đối không chết được.
Ninh Thư cầm dao găm, đem vết thương cắt thành hình chữ thập, nhờ vào dao găm sắc bén, vết thương cắt mở rất chỉnh tề.
"Hừ..." Phương Dũng đau đến tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Ninh Thư, Ninh Thư nghiến răng nói rằng: "Chịu đựng."
Ninh Thư theo miệng vết thương mở ra, tìm được hướng mũi tên đâm vào, dùng dao găm đẩy thịt ra, Phương Dũng đau đến mức sắc mặt trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi lạnh xối xả.
"Đè xuống, ta muốn rút ra." Ninh Thư nắm thật chặt mũi tên, sau đó chợt dùng sức “viu” một tiếng, mũi tên ra khỏi cơ thể, Phương Dũng đau gập cả người, phun ra một ngụm máu tươi, văng lên mặt Ninh Thư.
Ninh Thư lau mặt một cái, vội vã vẩy thuốc bột lên vết thương, dùng vải đè thật chặt xuống vết thương của Phương Dũng.
"Ca ca, mọi người đi trước, ta lát nữa sẽ đuổi theo mọi người." Ninh Thư nói với Trần Lực.
"Được."
Ninh Thư đè ngực Phương Dũng xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả vải, Ninh Thư lại đổi một cái vải khác.
Đến khi không còn đổ máu nghiêm trọng nữa, Ninh Thư bắt đầu khâu chỉ, những người khác sợ hãi nhìn cô khâu vết thương của Phương Dũng lại.
Phương Dũng thật ra cũng rất kiên cường, đã như vậy mà còn chưa ngất đi, ánh mắt uể oải ảm đạm mà nhìn Ninh Thư như đang may quần áo, trong lòng có cảm giác cạn lời.
Đến khi khâu xong, Ninh Thư buộc thắt lại một cái, cầm kéo cắt chỉ, đem vết thương bọc lại.
"Vết thương đừng đụng nước, chăm chỉ thay băng." Ninh Thư đem công cụ thu vào, khoác trên vai, phóng người lên lưng ngựa đuổi theo Trần Lực.
Nửa đường đuổi kịp Trần Lực, Trần Lực hỏi: "Phương Dũng không sao chứ?"
"Không chết được." Ninh Thư xoa xoa máu tích trên mặt, hỏi: "Tình huống ở Bình trấn huynh biết không?"
"Không có gì, tương đối nghèo." Trần Lực nói, nếu không không tới phiên hắn giành được nhiệm vụ này, những người khác đều không nhìn trúng.
Chỉ là đi một chuyến thị uy, đem Bình trấn xếp vào đất cai quản của Đạt Châu.
Đến Bình trấn, cổng chính đóng chặt, đầu tường có một đám người nhìn bọn hắn.
Ninh Thư ghìm chặt dây cương, nhìn chằm chằm người trên cửa thành.
"Xin hỏi là quân khởi nghĩa sao?" Trên tường thành có người cao giọng hô.
Trần Lực vẻ mặt lạnh nhạt: "Đúng, cho mọi người trong vòng mười lăm phút phải mở cửa ra, nếu không chúng ta sẽ công thành."
Trên đầu tường mọi người lại tụ chung một chỗ, không biết nói gì, sau đó lại có người hô: "Chúng ta có thể mở cửa thành ra, nhưng các người không thể tàn sát người trong trấn."
"Quân khởi nghĩa không tàn sát dân chúng bình thường." Trần Lực nói.
"Mọi người lấy gì cam đoan?"
Trần Lực nói to: "Lời nói của ta ta có thể bảo đảm, quân khởi nghĩa căn bản không tàn sát dân chúng bình thường, mọi người cứ yên tâm đi."
Trần Lực nói có chỗ để xoay chuyển, nếu như không phải bách tính thông thường, hoặc là kẻ ác, nhất định không buông tha.
Bên kia lại thương lượng hồi lâu, cuối cùng két một tiếng mở cửa ra.
Trần Lực vung tay lên cưỡi ngựa vào cổng, trên mặt của hắn cũng không có vẻ vui thích gì, có thể nhẹ nhàng công chiếm như vậy, cho thấy căn bản không giá trị.
Ninh Thư vừa cười vừa nói: "Đây là chuyện tốt, không đánh mà thắng, cho thấy lòng người hướng về quân khởi nghĩa, ngôi sao có thể tỏa sáng."
Trần Lực có chút bất đắc dĩ nói rằng: "Chỉ sợ lần này không có thu hoạch gì."
"Mỗi nơi luôn có người giàu bất nhân ác độc, giết những người này kiểu gì cũng sẽ có chút thu hoạch." Ninh Thư nói.
Trưởng trấn Bình trấn tiếp đãi huynh muội Ninh Thư.
Trần Lực thấy người trưởng trấn này lớn lên là một kẻ tai to mặt lớn, mặc tơ lụa trên người, lại rất sợ chết mà mở cửa thành đầu hàng, hắn đã muốn giết trưởng trấn rồi.
Ninh Thư kéo Trần Lực lại, Trần Lực nắm trường thương nói rằng: "Muội muội, muội xem cái dạng kia, nhất định là thu vét không ít mồ hôi nước mắt nhân dân, người như vậy giữ lại có ích gì?"
"Ca ca, nếu người trưởng trấn này đã chịu đầu hàng, lại quản lý Bình trấn lâu như vậy." Ninh Thư nói rằng: "Hắn là người thích hợp nhất để quản lý Bình trấn, có điều phải dùng chiêu giết gà dọa khỉ để dọa hắn."
Người như vậy nếu ngươi cường đại hắn sẽ trung thành với ngươi, chỉ cần ngươi đủ cường đại, cũng không dám sinh lòng phản bội, Bình trấn gần Đạt Châu, hắn không dám sinh ra tâm tư gì.
Càng nhiều người như trưởng trấn Bình trấn, bọn họ công thành lại càng ung dung.
Trần Lực suy nghĩ một chút, gọi một tên thủ hạ, điều tra từng nhà ác bá, làm giàu bất nhân trong cái trấn này, hoặc là người khiến kẻ khác tức giận mà không dám nói.
Trần Lực mang người đi là để chém giết, làm cho tay thủ hạ thấy máu, không thể đi một chuyến chỉ để tới chơi được.
Tiện thể đem tiền tài thu vét hết sạch, giết người xong còn phải đem tội trạng của những người này từng cái chiêu cáo thiên hạ.
Trưởng trấn tai to mặt lớn bị huynh muội Trần gia máu me khắp người dọa suýt chút nữa đái ra, cũng không dám chất vấn Trần Lực và Ninh Thư, không phải đã nói không giết người sao?
Lòng tin giữa người và người thì sao?
Trưởng trấn nhấc tay thề chính mình trung với quân khởi nghĩa, sau đó đem những thứ tốt trong nhà đều lấy ra, cũng được hai cái rương, bên trong có châu báu tiền bạc.
Trần Lực lộ ra hàm răng trắng cười cười, suýt chút nữa đem trưởng trấn dọa cho sợ phát khóc, Trần Lực nghịch nghịch chùm tua đỏ của trường thương trong tay, nói rằng: "Ta hy vọng trưởng trấn có thể quản lý thôn trấn cho tốt, hy vọng nhà nhà đều có thể ăn no, trưởng trấn biết nên làm như thế nào chứ."
"Biết biết, yên tâm yên tâm."
Trần Lực và Ninh Thư mang theo lương thực và bạc cướp đoạt được mà đi, đợi đến khi về tới Đạt Châu, liền luận công ban Thưởng cho thủ hạ.
"Muội muội, lần sau ta tự mình đi, muội là nữ tử quá nguy hiểm." Trần Lực nói.
Ninh Thư lắc đầu nói rằng: "Không có việc gì."
Có điều kiện này, đương nhiên là muốn ra chiến trường, đến khi quốc gia thành lập rồi, nữ tử lại được ngồi xổm trong nhà sau, thêu hoa hầu hạ trượng phu.
Thông thường một quốc gia mới vừa thành lập, là lúc khoan dung nhất, phải dựa vào lúc này tranh thủ một ít đặc quyền.
Trần Lực cũng không nói gì, hắn đương nhiên là hy vọng muội muội mình ở bên cạnh mình, một người ít kế, hai người có thương có lượng, rất tốt.
Thu thập xong, Trần Lực đi báo cáo tình hình chiến đấu cùng Lưu tướng quân, Lưu tướng quân nghe được phương thức xử lý của Trần Lực, gật đầu: "Làm rất khá, đây là ý của muội muội ngươi?"
Trần Lực lập tức cười khan, gãi đầu nói rằng: "Vâng, ý của Nhị Muội."
"Đáng tiếc muội muội ngươi không phải nam tử." Lưu tướng quân có chút đáng tiếc nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.