Bạch Y Xảo nhìn thấy Ninh Thư, phẫn hận đến mức thân thể đều run rẩy, nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Vì sao nàng như vậy, mà Trần Nhị Muội lại sạch sẽ, nàng phải chịu đựng tất cả, vốn phải do Trần Nhị Muội chịu mới đúng.
Vinh hoa phú quý đời trước, đời này chẳng lẽ còn muốn hưởng thụ sao?
Ông trời sao mà bất công, Phương Dũng lúc đầu chỉ là vị hôn phu của nàng, đời trước Trần Nhị Muội lấy vị hôn phu của nàng, đời này nàng và Phương Dũng ở cùng một chỗ, nàng lại bị Lý cẩu tử làm bẩn, có phải muốn đổi chỗ cho Trần Nhị Muội không.
Ninh Thư quay đầu chứng kiến sắc mặt âm u đáng ghê tởm của Bạch Y Xảo, tâm tình cực kỳ tốt cười cười với Bạch Y Xảo, cười rất xán lạn, chào hỏi nàng: "Dâu Phương gia à."
Ninh Thư vác giỏ đi tới trước mặt Bạch Y Xảo, hỏi: "Sao cô lại nhìn ta như vậy?"
Bạch Y Xảo dời ánh mắt, đi sượt qua vai Ninh Thư, cô có thể đắc ý bao lâu, mặc dù nàng bị Lý cẩu tử làm bẩn, Phương Dũng cũng không cho cô đâu.
Ninh Thư mỉm cười vác giỏ trúc đi về, cỏ trong giỏ bởi vì khô hạn, mà khô cong lại vàng ố.
Cứ tiếp tục như thế, về sau gà vịt cũng không có cái mà ăn.
Trong đồng ruộng khô đến rạn nứt, mạ đã bị nướng vàng.
Về đến nhà, Ninh Thư cắt cỏ cho gà.
Sau đó cố gắng tìm lọ múc nước, bởi vì nước trong giếng tụt xuống quá nhanh, không có nước căn bản là sống không nổi.
Trước khi làm nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/784190/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.